Hoắc Diên Xuyên nhìn vẻ mặt Khương Ngư là biết cô nhóc này lại giận dỗi rồi, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.
Nhưng khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn, anh lại có chút kinh ngạc.
Khương Ngư xuất thân từ nông thôn. Đối với cuộc sống của Khương Ngư lúc còn ở trong thôn thì Hoắc Diên Xuyên cũng biết một chút. Khương Ngư biết nấu cơm cũng không có gì lạ, nhưng biết nấu cũng không có nghĩa là nấu ăn ngon. Món mì sợi cách đây mấy ngày đã làm anh ngạc nhiên rồi, nhưng mấy món ăn trước mắt càng tuyệt vời hơn, sắc hương vị đều đủ cả.
Nhìn còn hấp dẫn hơn cả mấy món trong tiệm ăn, thậm chí không cần ăn cũng biết rằng mùi vị không tệ.
“Mấy món này là cô nấu à?”
“Nếu không thì là ai?”
Khương Ngư cảm thấy đầu óc Hoắc Diên Xuyên cũng không tốt lắm.
“Nhìn ngon đấy.”
“Ha ha, đó là đương nhiên.”
Khương Ngư không hề khiêm tốn chút nào, dù sao cô cũng không lo lắng chuyện Hoắc Diên Xuyên có thích mình hay không, đương nhiên cô cứ làm gì mà mình thấy thoải mái là được. Mà lúc trước cô cũng không phải là loại phụ nữ dịu dàng như nước, khác hoàn toàn với mẫu người mà Hoắc Diên Xuyên thích.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Khương Ngư lập tức đen lại. Tốt nhất là đừng để cô nhìn thấy người phụ nữ kia, nếu không nhất định cô sẽ xông tới cho cô ta hai bạt tai.
Khương Ngư vội vàng lắc đầu ngồi xuống ăn, có đồ ăn ngon như vậy, sao lại để những kẻ khó chịu kia làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình?
Khương Ngư lập tức gắp một miếng cá phi lê ngâm chua, vừa chua vừa cay, nhưng cảm giác ngon đến nỗi không khỏi nheo mắt lại.
Ngay cả một người kén ăn như Hoắc Diên Xuyên cũng phải khen ngon.
Kỳ thật trước khi Hoắc Diên Xuyên nhập ngũ cũng có chút tính tình thiếu gia. Cũng không còn cách nào khác, địa vị nhà họ Hoắc rất cao, cho dù mười năm loạn lạc đó cũng không ảnh hưởng mấy đến nhà họ Hoắc cả. Thậm chí ông cụ Hoắc còn có bảo mẫu và nhân viên cần vụ đi theo, cho dù muốn chịu khổ cũng không có nơi nào làm được.
Bà bảo mẫu là người phương Nam, nấu những món ăn đậm chất phương Nam, đặc biệt là món món cay Tứ Xuyên. Hoắc Diên Xuyên khi đó cũng rất mê ăn món cay Tứ Xuyên.
Tuy nhiên, sau khi nhập ngũ rồi thì ăn cơm nồi lớn, cho dù cấp bậc của anh cao hay thấp thì cũng phải ăn đồ ăn giống nhau. Tính cách kén ăn của Hoắc Diên Xuyên từ đó cũng thay đổi rất nhiều.
Ăn cơm không phải hưởng thụ, mà đơn giản chỉ là ăn để sống.
Nhưng bỗng nhiên được ăn món cay Tứ Xuyên đúng vị như vậy, trong lòng Hoắc Diên Xuyên thật vui mừng, thật không biết tài nấu nướng của cô bé này lại giỏi đến vậy.
Món thịt bò xào cũng cay, thơm và rất mềm.
“Mùi vị không tệ.”
“Tài nấu nướng của cô khá tốt đấy.”
Hoắc Diên Xuyên nghĩ rằng ăn món Khương Ngư nấu, khen ngợi có thể mang lại cho cô nhóc chút động lực.
Nếu kiếp trước Hoắc Diên Xuyên chịu chủ động nói vài câu với Khương Ngư thì nhất định cô có thể vui mấy ngày, nếu anh khen cô vài câu thì đoán chừng cô sẽ nhảy cẫng lên.
Nhưng bây giờ Khương Ngư đã không cần như thế nữa, vẫn cúi đầu ăn cơm, vừa ăn vừa cảm thán, tài nấu nướng của mình quả thực không tệ, chẳng bao lâu Khương Ngư ăn xong liền đẩy bát cơm sang một bên.
“Cơm là tôi nấu, cho nên anh rửa chén đi.”
Khương Ngư vừa nói ra lời này, trước tiên Hoắc Diên Xuyên khẽ sửng sốt. Không phải là anh không đồng ý, Hoắc Diên Xuyên không có cái quan niệm gọi là nữ phải hầu nam. Theo quan điểm của anh, nam nữ bình đẳng, cho dù Khương Ngư không nói ra, anh cũng định mang đi rửa cho xong, chỉ là lúc này anh hơi bất ngờ trước thái độ của Khương Ngư.
“Anh nhìn tôi làm gì? Sao hả, anh không muốn à?”
Khương Ngư mím môi, trong lòng có chút khó chịu.
Thứ đàn ông chó má, chỉ biết đề cao bản thân, còn phụ nữ thì phải làm trâu làm ngựa, thu dọn nhà cửa cho bọn họ à?