"Lần sau đi, lần này đồ ăn vừa vặn, hơn nữa Khương Ngư chưa chắc đã muốn nấu cơm cho anh."
Nghe thấy Hoắc Diên Xuyên nói như vậy, Chu Thiệu nhịn không được hừ một tiếng.
"Được thôi, vậy tôi tự đi, tôi cũng không tin, cơm cô gái thôn quê kia nấu còn có thể ngon hơn so với tiệm cơm quốc doanh."
Nhìn thấy Hoắc Diên Xuyên từ bên ngoài trở về, Khương Ngư còn có chút kinh hãi quái lạ.
"Anh không ra ngoài ăn cơm sao?"
"Ừm, không đi nữa."
“Ồ."
Mặc dù Khương Ngư cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nói gì, khỏi phải nói, mùi vị của rau trộn mì này coi như không tệ, ớt cay, mùi thơm của vừng, còn có dưa leo giòn giòn thơm ngon. Khiến cho người ta nhịn không được thèm nhỏ dãi.
Còn có ớt xanh xào thịt kia, Khương Ngư thái thịt nạc thành sợi nhỏ, bởi vì thời đại này trong bụng mọi người không có chất béo nên thích ăn thịt mỡ, nhưng Hoắc Diên Xuyên không thích, cảm thấy rất ngán, thịt nạc này là rất vừa vặn.
Bữa cơm này, Hoắc Diên Xuyên ăn vô cùng thỏa mãn, cảm thấy mình vẫn nên quan tâm Khương Ngư một chút.
"Cô mua đồ làm gì thế?"
Khương Ngư liếc nhìn Hoắc Diên Xuyên một chút.
"Kiếm tiền."
"Kiếm tiền?"
Hoắc Diên Xuyên có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Cô định làm gì?"
"Làm chút đồ cầm đi bán."
Nhìn thấy Hoắc Diên Xuyên nửa ngày không nói chuyện, Khương Ngư cho là anh không đồng ý, lập tức cuống quýt.
"Nếu như anh cảm thấy làm ăn có ảnh hưởng không tốt đến anh, vậy bây giờ chúng ta lập tức có thể đi ly hôn, như vậy tôi làm cái gì cũng không liên quan đến anh, anh không cần lo lắng."
Khương Ngư nói lời này, thật ra là thật sự cân nhắc cho Hoắc Diên Xuyên, dù sao hiện tại làm ăn thật ra cũng không phải vẻ vang cho lắm, chỉ là tự làm chủ nào có tốt bằng đi làm.
Thân phận của Hoắc Diên Xuyên như vậy, nếu như có một người vợ làm ăn, chắc là cũng không tốt lắm.
Nhưng Hoắc Diên Xuyên thật sự rất không thoải mái.
Vì sao cô gái này cứ luôn treo chuyện ly hôn ở trên miệng, chẳng lẽ cô chán ghét mình như vậy?
Anh đã nói không cho cô làm ăn lúc nào, hơn nữa cô thiếu tiền, cũng có thể nói với mình, chẳng lẽ mình sẽ không cho cô tiền sao?
Sau đó Hoắc Diên Xuyên đột nhiên nhớ ra, bản thân mình thật đúng là chưa đưa tiền cho Khương Ngư, anh thật sự quên mất chuyện này, sắc mặt ngày càng không tốt.
Có điều trước mắt chuyện lớn nhất cần phải giải quyết chính là Khương Ngư luôn luôn treo hai chữ ly hôn ở trên miệng.
"Khương Ngư, mặc dù một năm sau chúng ta sẽ ly hôn, nhưng cô không cần cứ nhắc đến hai chữ ly hôn như vậy, còn nữa, cô cảm thấy tôi sẽ để ý đến chuyện gọi là thanh danh à?"
Trên mặt Hoắc Diên Xuyên hiếm khi lộ ra một chút biểu cảm suy ngẫm.
"Vậy là tốt rồi, tôi không muốn bởi vì tôi mà ảnh hưởng đến anh."
"Cho nên, nếu như tôi nói, tôi không muốn cô làm ăn, cô sẽ không làm sao?"
Hoắc Diên Xuyên quỷ thần xui khiến hỏi một câu như vậy.
Khương Ngư vẻ mặt "Anh đang nói lời gì vậy", đàn ông sẽ phản bội bạn, nhưng tiền thì không.
Khương Ngư lập tức lắc đầu.
Hoắc Diên Xuyên quả thật muốn bật cười, làm sao anh không biết, cô gái này có chủ kiến như thế.
"Lát nữa tôi đưa trợ cấp cho cô. Lần này là tôi không tốt, tôi quên mất chuyện này."
Khương Ngư lập tức lắc đầu.
"Không cần, tiền của anh, tự anh cầm là được, không cần cho tôi, tôi có tay có chân, có thể nuôi sống chính mình."
Hoắc Diên Xuyên nghĩ thầm, cô gái này có đôi khi cũng rất bướng bỉnh.
Nhưng vừa nghĩ tới làm ăn, Hoắc Diên Xuyên vẫn cau mày.
"Cô không cần tiền của tôi, muốn tay làm hàm nhai cũng được, nhưng cô là một cô gái, ở bên ngoài rất nguy hiểm, bên ngoài rất loạn, hơn nữa cô làm ăn, không nhất định có thể kiếm ra được tiền, như này đi, tôi tìm người sắp xếp cô vào xưởng đi làm, cô cũng có thể kiếm tiền."
Hoắc Diên Xuyên một bộ suy nghĩ cho Khương Ngư.
Không nghĩ rằng, Khương Ngư trực tiếp từ chối.
"Tôi không muốn."
Nhưng lại khiến Hoắc Diên Xuyên tức giận, cô gái này thật cứng đầu, cô cho rằng sắp xếp một người vào xưởng dễ dàng như vậy sao?
"Vì sao không muốn?"