Nhưng bởi vì buổi sáng, Khương Ngư không cho Từ Mai chút mặt mũi nào nên lúc này cũng không có người dám đi bắt chuyện với Khương Ngư.
Khương Ngư thì cảm thấy quan hệ tới từ khắp nơi, bạn bè ấy à, có thì có, không có cũng không cần theo đuổi.
Từ Mai nhìn thấy Khương Ngư cầm đồ, càng là hừ lạnh một tiếng.
"Bảo sao ai cũng nói đều phải theo quân quan, còn không phải bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng sao? Mua nhiều đồ như thế, chỗ này nhiều tiền cỡ nào chứ, quả thật chính là một con đàn bà phá của."
Khương Ngư lạnh lùng nhìn sang.
"Cô khép cái miệng thối của cô lại đi, tôi ăn của nhà cô à, hay là uống của nhà cô, cô ở bờ sông à, quản rộng như vậy, a, tôi biết rồi, nhất định là chồng cô keo kiệt, không cho cô tiêu tiền, cô ghen ghét đúng không?"
Khương Ngư nhịn không được giễu cợt nói.
Từ Mai sững sờ, con bé chết tiệt kia thật sự là miệng lưỡi sắc bén.
"Cô, cô nói cái gì đó, trong nhà tôi thì chính là tôi làm chủ."
Khương Ngư trợn mắt liếc nhìn Từ Mai một cái.
"Há, có phải không? Cô nói vậy thì là vậy."
Khương Ngư ngoài miệng nói như vậy, nhưng giọng điệu lại là không tin.
Từ Mai tức giận phát điên, nhưng thứ này cũng không có cách nào chứng minh, hơn nữa, ở trong nhà Từ Mai quả thực cũng không quản lý việc nhà, đừng thấy Triệu Cương cũng tới từ nông thôn, rất gia trưởng, bình thường việc nhỏ Từ Mai có thể làm chủ, nhưng quyền lực tài chính, vẫn là do Triệu Cương quyết định.
Lại không để Từ Mai chiếm được tiện nghi, tâm trạng Khương Ngư rất tốt, nhưng, khiến Khương Ngư không nghĩ tới chính là, Hoắc Diên Xuyên vậy mà đã về nhà.
Khương Ngư chào Hoắc Diên Xuyên một tiếng, anh đi lên phía trước, rất tự nhiên nhận lấy đồ trong tay cô.
"Cô ra ngoài à?"
“Ừm."
Khương Ngư không tiếp tục giải thích, Hoắc Diên Xuyên cũng không nhìn ra được cô muốn làm gì, nhưng loại cảm giác giống như bị bài xích ra khỏi thế giới của cô thật sự là khiến cho người ta có chút khó chịu. Có điều Hoắc Diên Xuyên cũng không nói gì, đóng cửa nhà lại, anh cảm thấy ra ngoài ngược lại càng tốt hơn.
“Đi mua cơm cùng tôi đi."
Hoắc Diên Xuyên nói với Khương Ngư.
Chỉ thấy Khương Ngư lắc đầu.
"Hay là ở nhà nấu cơm đi, tôi mua một chút rau và thịt."
Hoắc Diên Xuyên nhướng mày.
"Cô làm?"
"Ừm."
Đã sinh sống với Hoắc Diên Xuyên lâu như vậy, Khương Ngư cũng biết sở thích của anh, thật ra chỉ là tính khí thiếu gia, đối với đồ ăn cũng rất kén chọn, nhưng ở trong quân đội điều kiện chỉ có như vậy, muốn ăn ngon một chút cũng không dễ dàng, có đôi khi Hoắc Diên Xuyên sẽ đi cùng Chu Thiệu đến tiệm cơm quốc doanh để ăn cơm.
Tống Phương thương con trai, cũng sẽ mua một chút đồ ăn từ thành phố Bắc Kinh, giống như là thịt khô, đồ hộp các loại gì đó gửi tới.
Khương Ngư chuẩn bị làm rau trộn mì, khai vị cũng bao ăn no, mấu chốt là ngon.
Bởi vì thời gian còn sớm, Khương Ngư tự mình làm mì sợi, lúc này đi mua mì sợi cũng không quá dai.
Làm xong mì sợi, tiếp theo chính là chuẩn bị nguyên liệu, cho hành thái nhỏ, tỏi băm, bột ớt, vừng trắng, hạt tiêu vào trong bát rồi xối dầu nóng lên trên.
Lại cho thêm nước tương, dấm, mè và chút hạt kê cay, thêm một chút nước sôi để nguội quấy đều, bỏ vào loại rau ưa thích.
Khương Ngư mua được rau cải xanh, dưa leo rửa sạch sẽ cắt thành sợi nhỏ, lại thêm đậu phộng, đều bỏ vào trong bát, rồi bỏ mì sợi đã làm xong trước đó vào quấy, một bát mì trộn rau thơm ngào ngạt tê cay thơm ngon đã được làm xong.
Về phần thịt nạc kia, trực tiếp làm ớt xanh xào thịt băm, ăn cùng mì sợi.
Hơn nữa bởi vì có kinh nghiệm ở hậu thế, Khương Ngư nấu cơm cũng rất coi trọng bày biện, nhìn rất tinh xảo.
Hoắc Diên Xuyên chỉ nhìn một chút đã biết nhất định là ăn ngon, không nghĩ tới cô gái này lại còn có tay nghề như thế, nông thôn ăn cơm từ lúc nào đã chú ý như vậy rồi.
Cô gái này đại khái vẫn là rất thích mình. Hoắc Diên Xuyên không nhịn được nghĩ ngợi.
“Được rồi, ăn cơm thôi."
Khương Ngư nói với Hoắc Diên Xuyên.
Hoắc Diên Xuyên gật đầu, vừa định ngồi xuống, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng nói.
"Lão Hoắc, cùng đi ăn cơm đi."
Chu Thiệu định đến tìm Hoắc Diên Xuyên đến quán ăn.
Khương Ngư ngược lại không có cảm giác gì, chỉ là đau lòng cho rau trộn mì này, Hoắc Diên Xuyên chú ý tới sắc mặt Khương Ngư.
Nhưng cũng không nói gì, chỉ đứng dậy, ra ngoài nói với Chu Thiệu điều gì đó.
"Hay lắm lão Hoắc, nhanh như vậy đã làm phản rồi, cô gái thôn quê kia rốt cuộc đã làm cho anh món ngon gì. Hay là tôi đến nhà anh ăn chực nhé?"
Chu Thiệu vẫn rất có hứng thú với Khương Ngư.