Chương 17

Ngày hôm sau, Vũ Ngọc Tuyên cùng Thiên Nhất Phong cáo từ, ngồi trên xe ngựa y thấy hắn có vẻ khó chịu thì lên tiếng hỏi:” Người có làm sao không?”. Thiên Nhất Phong không nói gì chỉ viết vài từ trên giấy:” Ta không sao”.

Thấy Thiên Nhất Phong viết giấy thì ngạc nhiên hỏi:” Người sao lại viết giấy?”. Thiên Nhất Phong lại viết:” Đã nói không cần vậy mà sư huynh của ngươi vẫn cử hai người bọn họ âm thầm bảo vệ”. Vũ Ngọc Tuyên thấy Thiên Nhất Phong thì biết đó là ai ra lệnh cho Hỏa Long dừng xe lại.

Xe ngựa vừa dừng Vũ Ngọc Tuyên liền bước xuống xe và nói:” Cố Thất sư huynh, Hàn Thất sư huynh có thể ra đây được rồi”. Cố Thất và Hàn Thất bị tiểu sư đệ của mình phát hiện thì liền ra mặt nói:” Sao đệ biết chúng ta ở đây?”. Vũ Ngọc Tuyên không nói gì đi lại gần xe ngựa ra ý bảo hai người họ cùng lên xe ngựa , Thiên Nhất Phong ngỡ là chỉ có tiểu vật nhỏ quay lại thì nói nhỏ:” Tuyên nhi ngươi quay lại rồi sao?”.

Hàn Thất nghe tiếng nam nhân trong xe ngựa thì giọng trêu đùa lên tiếng:” Cửu Thất sư đệ đã có phu quân tuấn tú như tứ hoàng tử rồi mà còn…”. Vũ Ngọc Tuyên biết vị ngũ sư huynh sẽ nói chuyện gì thì vội vàng lên tiếng:” Hàn Thất sư huynh đừng nói như vậy đệ ngoài tứ hoàng tứ sẽ không có tình cảm với bất cứ người nào khác”.

Hàn Thất thấy được dáng vẻ lúng túng của tiểu sư đệ của mình thì trầm giọng hỏi:” Vậy người lúc nãy gọi đệ là ai?”. Vũ Ngọc Tuyên không biết nói thế nào thì Thiên Nhất Phong nãy giờ ngồi trong xe ngựa đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ thì lên tiếng:” Còn không mau vào trong”.

Hai người bọn họ vừa nghe giọng của Thiên Nhất Phong thì cảm thấy lạnh run người ai cũng vội vàng bước vào bên trong chỉ có Cố Thất là vẫn trầm tĩnh bước vào.Thiên Nhất Phong giọng đầy hàn khí nói:” Nhị vị sư huynh nếu đã biết sự thật ta chỉ mong nhị vị có thể giúp ta giữ bí mật này, nếu sau này nhị vị cần ta giúp đỡ chuyện gì ta cũng sẽ đồng ý”.

Cố Thất cùng Hàn Thất nghiêm giọng nói:” Được, bọn ta sẽ giữ bí mật về chuyện này”, dừng một chút Hàn Thất lại lên tiếng:” Chỉ xin tứ hoàng tử yêu thương và bảo vệ tốt cho tiểu sư đệ ngốc này của bọn ta là được rồi”.

Vũ Ngọc Tuyên nghe ngũ sư huynh của y nói mình ngốc thì tức giận nói:” Đệ ngốc khi nào chứ?”. Thiên Nhất Phong thấy dáng vẻ tức giận trông đáng yêu của tiểu vật nhỏ thì lên tiếng:” Tuyên nhi là thê tử của ta việc bảo vệ y là việc nên làm của một phu quân như ta”.

Nghe được câu trả lời đáng tin cậy của Thiên Nhất Phong, Hàn Thất trầm giọng lên tiếng:” Ta mong sẽ không thấy lại dáng vẻ của tiểu sư đệ giống như hôm qua”. Vũ Ngọc Tuyên bị ngũ sư huynh thấy được dáng vẻ y khóc đêm hôm qua, lo lắng nhìn lén Thiên Nhất Phong mặt càng ngày càng đen lại thì vội lên tiếng:” Hàn Thất sư huynh chỉ là nói đùa”.

Hàn Thất đang lo lắng cho y mà bị nói là nói đùa tức giận lên tiếng:” Ta chính mắt nhìn thấy đệ ngồi khóc ở bờ hồ mà đệ nói ta nói đùa”. Thiên Nhất Phong nghe được Hàn Thất nói như vậy quay sang nhìn Vũ Ngọc Tuyên, hắn giọng lạnh đi vài phần nói:” Ngươi tại sao lại khóc?”.

Vũ Ngọc Tuyên không đáp lại câu hỏi của hắn chỉ im lặng suy nghĩ chờ đến khách điếm, trên xe ngựa lúc này mỗi người một tâm trạng không ai nói với ai bất cứ câu nào. Vừa tới khách điếm Vũ Ngọc Tuyên đã nói mình muốn ở phòng riêng, Thiên Nhất Phong nghe y nói như vậy trong lòng khó chịu nhưng không còn cách nào ngoài việc đồng ý.

Thiên Nhất Phong và Vũ Ngọc Tuyên kể từ khi vào khách điếm đến giờ đã một ngày một đêm vậy mà vẫn chưa nói với nhau bất kể câu nào, Hàn Thất thấy y vẫn chưa chịu xuống ăn cơm thì hướng Thiên Nhất Phong nói:” Ta xin lỗi”. Thiên Nhất Phong nghe câu xin lỗi của Hàn Thất thì lên tiếng:” Không phải lỗi của ngũ sư huynh, ta bây giờ chỉ đợi Tuyên nhi cho ta một lời giải thích”.

Vũ Ngọc Tuyên nằm suy nghĩ trong phòng đã hơn một ngày vẫn chưa có ai vào gọi mình về việc lên đường sợ rằng chuyện đi biên ải sẽ chậm trễ y quyết định đứng dậy đi qua phòng Thiên Nhất Phong.Vừa bước ra khỏi phòng đã bị một người đẩy vào lại trong phòng y lo sợ thầm nghĩ trong đầu’ Nhất Phong người mau qua cứu ta’, Thiên Nhất Phong thấy y run nhẹ thì lên tiếng:” Ngươi lạnh sao?”.

Nghe giọng nói quen thuộc Vũ Ngọc Tuyên khóc ôm chặt lấy hắn và nói:” Người dọa chết Tuyên nhi rồi”. Thiên Nhất Phong thấy người trong lòng khóc thì đau lòng nói:” Ta xin lỗi đã dọa ngươi nhưng ta thật sự rất nhớ ngươi Tuyên nhi, không gặp ngươi một canh giờ thôi tâm can của ta như có ai đó giữ chặt đau lắm ngươi có biết không?”.

Vũ Ngọc Tuyên nghe hắn nói nhớ mình thì vội buông hắn ra áp sát môi mình lên môi hắn một cái hôn thật sâu, hắn thấy y như vậy liền không kiềm chế được bản thân cạy khớp hàm của y tiến sâu vào trong quấn lấy cái lưỡi của y mà càn quấy.

Thiên Nhất Phong vừa hôn vừa đưa y tiến đến gần giường, hắn đẩy nhẹ Vũ Ngọc Tuyên lên giường và nói:” Ngươi còn không chịu cho ta một lời giải thích” hắn nói xong liền đem y đặt dưới thân hình hắn.Vũ Ngọc Tuyên cũng không muốn giữ cái ý nghĩ ngốc này trong lòng nói:” Hôm qua ta nghe tam sư huynh nói như vậy ta nghĩ nếu bên cạnh người là một nữ nhân sẽ tốt hơn là một nam nhân như ta”.

Vũ Ngọc Tuyên dừng một chút nước mắt không kiềm được nói:” Nhưng Tuyên nhi ích kỷ không muốn thấy người bên cạnh bất cứ người nào ngoài Tuyên nhi, người có phải thấy Tuyên nhi xấu xa lắm không?”. Thiên Nhất Phong nghe những lời ngốc nghếch của người dưới mình mà cong môi cười nói:” Tuyên nhi ngươi không có xấu xa càng không ích kỷ, từ nay về sau đừng nói như vậy nữa có được không?”.