Chương 2: Bỉ Ngạn Hoa - Huyết hận nhân sinh

Nhìn đôi nam nữ quấn giao trên giường không ngừng phát ra những âm thanh thô bỉ, Bạch Khả Y giận quá hóa cười. Hay, tuyệt, rất tốt, một người là đường muội nàng cưng chiều nhất, một người là phu quân nàng yêu thương nhất, 2 bọn họ cự nhiên thông đồng phản bội nàng. Nếu không nhờ Nghiệt Kính Đài này nàng có lẽ cũng không biết được tại sao mình lại chết. Mạc Khanh a Mạc Khanh. Những năm qua ngươi giả vờ yêu thương ta như vậy thật cực cho ngươi rồi.

Haha... tiếng cười trầm thấp của u hồn vang vọng cả địa phủ. Bạch Khả Y nàng, khi còn sống một mực yêu hắn, vì hắn mà không tiếc bất cứ giá nào, dùng thân phận quận chúa cao quý của Đại Sở tạo dựng thế lực cho hắn, thay hắn bao che việc xấu, giúp hắn ám hại trung thần, tàn sát huynh đệ, đưa hắn từ một hoàng tử thất sủng ti tiện lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Thậm chí nàng còn dùng máu thay hắn dẫn độc, thân thể suy yếu nên sảy mất đứa bé chưa kịp có hình hài, từ nay về sau không còn khả năng làm mẹ nữa. Haha Vậy mà, lúc hắn ổn định thế lực việc đầu tiên hắn làm là phế nàng, lập đường muội nàng làm hậu. Dùng chính lý do nực cười kia để phế: Bạch hoàng hậu không tài không đức, không thể hoài thai, phạm phải thất điều, phế đi hậu vị biếm vào lãnh cung.

Nhớ lại cái cảm giác bi thống khi ở lãnh cung, Bạch Khả Y trong mắt toàn là hàn khí. Hắn thế nhưng ban cho nàng một ly rượu độc? Nực cười, mạng của nàng nàng tự mình định đoạt. Một ngọn lửa tự mình tạo dựng, một ngọn lửa thiêu cháy lãnh cung, một ngọn lửa từng chút một nóng rực phả vào da thịt nàng, từ từ thiêu nàng thành tro bụi.....

Nghiệt kính đài nhìn thấu vạn sự thế gian lần nữa biến ảo, phản chiếu bóng dáng một nam tử. Hắn đứng dưới tàng liễu bên bờ sông, tay nắm chiếc khăn tay, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Xin lỗi! Nam tử lẩm bẩm một mình. Trên tuấn nhan là vô vàn thống khổ. Hắn thế nhưng khóc, hắn thế nhưng vì nàng mà khóc. Haha nàng hại hắn thân bại danh liệt thế nhưng đến cuối cùng chỉ có hắn khóc thương cho nàng. Buồn cười biết chừng nào. Hai dòng huyết lệ vì sự căm hận cùng đau thương mà chảy xuống, một giọt vô tình rơi trên đóa hoa bỉ ngạn đỏ tươi.

- Nhật Nguyệt Quỷ Thần chứng giám, Bạch Khả Y ta xin thề, nếu có kiếp sau nhất định ta sẽ trả lại cho tất cả những người đã nợ ta gấp trăm gấp nghìn lần điều ta đã gặp phải. Xin hãy để lời thề này khắc ghi vào máu, đời đời kiếp kiếp không quên!

Bên cầu Nại Hà, tiếp nhận nước Vong Xuyên từ Mạnh bà, u hồn khẽ nhủ: Mạc Hàn Phong nếu kiếp sau gặp lại ngươi, ta nguyện dùng cả đời để trả nợ, chuộc lại toàn bộ lỗi lầm mà ta gây ra, thực xin lỗi!

Thân ảnh cô tịch khuất bóng, đóa hoa bỉ ngạn chứa giọt huyết lệ của nàng chợt rực đỏ như máu. Một nhân kiếp mới bắt đầu, họa hay phúc là tự người định sẵn!

Hoa nở ngàn năm hoa bỉ ngạn Hoàng tuyền huyết nhuộm nỗi bi thương

Vô hoa hữu diệp vô tương ngộ

Vạn kiếp luân hồi vạn kiếp vương.

------------------------------""--""--------------------------------------