"Nếu hai người thực sự yêu nhau, còn ta thì sao? Ta là gì?"
Giọng ta không cao lắm nhưng mọi người đều có thể nghe thấy sự nhẫn nại tột độ trong đó.
Bùi Nghĩa liếc nhìn ta với ánh mắt khinh thường: "Giang Tuế Hoan, ngươi hãy chạm vào lương tâm mình mà nói, ngươi có thực sự yêu ta không?"
"Người ngươi yêu chỉ là thân phận và địa vị của ta, ta ở biên cương đã ba năm, ngươi có từng tới gặp ta không?"
"Chỉ có Vạn Vạn là đến bên ta, chăm sóc ta bằng mọi giá."
"Ngươi ở Kinh Thành ăn sung mặc sướиɠ, còn Vạn Vạn cùng ta ăn gió nằm sương, ngươi lấy gì so sánh với nàng?"
“Về phần hôn ước giữa ta và ngươi, chỉ là trò đùa thuở nhỏ, không thể coi là thật được…”
Bùi Nghĩa nhìn ta, ngập ngừng rồi nói:
"Bổn tướng quân này cũng không phải là người tuyệt tình như vậy, nuôi thêm một người nhàn rỗi như ngươi cũng chẳng sao."
"Thấy ngươi yêu danh phận của ta như vậy, nên ta có thể để ngươi vào phủ làm di nương."
"Thân phận chỉ là thứ hai, tình yêu mới là quan trọng nhất. Đây không phải là điều ngươi đã nói với ta trước đây sao?"
Đây là những lời ta đã an ủi hắn khi bản thân hắn bị coi thường, bị bắt nạt vì là thứ tử, sợ liên lụy đến ta nên muốn tránh xa ta,nay nhắc lại ở đây thật trớ trêu không sao tả xiết. .
Hắn chắc chắn rằng ta để gả cho hắn, ta sẽ vui vẻ làm thϊếp, vì vậy hắn ta không thèm nhìn ta nữa.
Thay vào đó, ánh mắt lại va vào Thái tử, chứa đựng ba phần đắc ý.
Đúng vậy, con người luôn miễn cưỡng từ bỏ thứ mà mình thèm muốn, đặc biệt là nam nhân.
Ta nhìn bộ dáng cứng ngắc của Tống Kỳ Gia, cho dù huynh ấy có chút cảm tình với ta, nhưng huynh ấy cũng là Thái tử, muốn có nữ nhân nào mà chẳng được? Ta bị sỉ nhục như vậy, huynh ấy chắc chắn sẽ để bụng.
Nữ nhân mà Bùi Nghĩa cho rằng chỉ xứng đáng làm di nương, mà huynh ấy lại lấy về làm thái tử phi? Như vậy chẳng phải Tống Kỳ Gia sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ sao.
Trong im lặng, tiếng va chạm sắc nét thu hút sự chú ý của mọi người.
Ta ném miếng ngọc bội định tình mà Bùi Nghĩa đưa cho ta trước đó, đập mạnh xuống đất: "Giữa ta và ngươi, cũng như miếng ngọc này!"
Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, thái độ của ta đã rất rõ ràng, giữa ta và Bùi Nghĩa không có khả năng nào cả.
"Ta, Giang Tuế Hoan, sinh ra cao quý, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm thϊếp! Nếu ngươi còn sỉ nhục ta như thế này, chi bằng ta ch.ết đi!"
Không đợi mọi người kịp phản ứng, ta đã đập đầu vào cây cột ở cổng thành.
Máu chảy ra từ trán, dòng máu ấm áp chảy qua mắt, ta nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Bùi Nghĩa, khuôn mặt xinh đẹp của Giang Thư Vạn, sự lo lắng đau khổ của Tống Kỳ Gia.
Sự kiên định của ta đã được mọi người có mặt chứng kiến, một thời mẫu mực khí tiết của nữ tử kinh thành.
Hoàng hậu lại càng khen ngợi, nói rằng ta tuy là một nữ tử nhỏ bé, nhưng cũng không kém nam nhi, cũng có khí phách riêng của mình, hơn nữa trước đây ta cũng có danh tiếng tốt, nên đặc biệt cầu xin Hoàng đế phong cho ta là Anh Hòa Quận chúa.
Tất nhiên, đây tất cả chỉ là câu chuyện sau này.
Ngày hôm đó mọi việc khá rắc rối, sự sống hay cái ch.ết của ta không có chắc chắn, Thái tử điện hạ tốt bụng, nói rằng trong phủ của huynh ấy có rất nhiều danh y nên đã đưa ta đi.
Bùi Nghĩa không hề dứt khoát về điều này, đưa Giang Thư Vạn cao điệu đến nhiều nơi khác nhau, ý định ban đầu của hắn là nói với mọi người rằng hắn không quan tâm đến ta, chỉ yêu Giang Thư Vạn thôi, nhưng điều đó lại khiến mọi người nghĩ rằng hắn là một kẻ bạc tình.
Những bức thư tình nồng thắm giữa hắn ta và Giang Thư Vạn cũng không hiểu sao được truyền ra ngoài, những lời tâm tình lộ liễu trong đó khiến mọi người đỏ mặt, hét lên rằng hai người thật sự vô liêm sỉ.
Về phần hoàng đế, ban thưởng cho Bùi Nghĩa rất nhiều thứ, nhưng lại không phong cho hắn làm đại tướng quân uy vũ như kiếp trước.
Giang Thư Vạn cho rằng mình là đại diện cho sự dũng cảm theo đuổi tình yêu và khoe khoang khắp nơi.
Các phu nhân, tiểu thư trước mặt không nói gì, nhưng sau lưng lại xếp nàng ta vào loại kỹ nữ, nhìn như hồ ly tinh, chẳng trách lại dụ dỗ tỷ phu rồi có thai trước khi cưới.
Đây là tất cả những điều Tống Kỳ Gia đã nói với ta khi ta khỏi bệnh.
"Tuế Hoan, nàng mau chóng khỏi bệnh, chờ nàng khỏi bệnh, ta sẽ đi thỉnh cầu phụ thân phong nàng làm thái tử phi."