Chương 6: Sắp xếp

Trời đã xế chiều, bên ngoài có tiếng Tiểu Liễu mời hắn ra ăn cơm chiều.

“Thiếu gia, cơm đã dọn xong. Mời người ra ăn cơm!”

Lê Chính Đạo mặt đầy anh khí bước ra. Tiểu Liễu thấy Tuệ Nhi theo hắn vào phòng hơn nửa ngày, đến giờ vẫn chưa xuất hiện, không biết có xảy ra chuyện gì không. Mắt không thấy Tuệ Nhi đi ra theo, nàng cũng không dám tò mò, vội theo sau Lê Chính Đạo.

Lê Chính đạo đi vào, thấy Trừng Nguyệt vẫn đứng cạnh bàn ăn thì đưa tay ra hiệu làm đối phương ngồi ở vị trí đối diện với chính mình.

“Ngồi xuống đi.”

Đây vẫn là lần đầu tiên sau đêm tân hôn Trừng Nguyệt có thể nhìn đến Lê Chính Đạo tâm bình khí hoà mà cùng hắn nói chuyện, tuy rằng trong lòng có rất nhiều nghi hoặc nhưng nàng vẫn nghe lời mà đi đến đối diện ngồi xuống, mặc dù trên người vết thương chạm vào lưng ghế đau đớn khó chịu cũng không dám kêu ra tiếng.

Lê Chính Đạo nhìn thấy Trừng Nguyệt vẫn luôn cúi đầu im lặng không nói chuyện, hắn cũng không có ý chủ động nói chuyện trước, chỉ lãnh đạm nói.

“Mời!”

Sau khi dùng cơm xong, Lê Chính Đạo cho gọi Lê Oánh đến hỏi chuyện.

“Chuyện bên đại phu nhân thế nào rồi?”

Lê Chính Đạo nhìn về phía Lê Oánh, ngón tay ở trên bàn nhẹ nhàng gõ hai cái.

“Phu nhân nghe nói thiếu gia đã tỉnh, liền quan tâm dò hỏi tình huống mấy ngày nay của ngài, phu nhân rất là quan tâm đến thiếu gia đâu.” Lê Oánh cợt nhả nói.

“Thật đúng là làm khó phu nhân a.”

Lê Chính Đạo đang nói chuyện liền thuận tay cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm, hiện giờ Lê Chính Đạo chỉ còn lại có hai bàn tay trắng, thật là làm khó Hồng thị vẫn còn có thể lo lắng hắn như vậy.

“Về sau ngươi sẽ ngủ ở phòng bếp nhỏ, nhường lại thính phòng bên phải cho Thiếu phu nhân cùng Tiểu Liễu ở.”

Lúc trước Hồng thị vì muốn cho Lê Chính Đạo cùng Trừng Nguyệt ở chung một phòng, không chỉ không xây thêm sương phòng mà còn đem phòng của hạ nhân sửa chữa thành thành phòng bếp nhỏ, mỹ kỳ danh cho rằng: Về sau hai vợ chồng có thể tự nấu ăn riêng.

Lúc đó nguyên chủ lòng tràn đầy vui mừng đang chuẩn bị nghênh đón người trong lòng, đối với sự an bài của Hồng thị, tự nhiên rất là vừa lòng, nhưng cuối cùng phòng bếp nhỏ ngoại trừ chất đầy củi đốt cái gì cũng không có, sau đó liền thành chỗ ngủ mỗi tối của Tiểu Liễu.

Nghe được Lê Chính Đạo nói vậy với Lê Oánh, vẻ mặt của hai người còn lại đang ngồi trong phòng đều tràn đầy kinh ngạc mà nhìn hắn, Trừng Nguyệt nghe được có thể dọn ra khỏi phòng của Lê Chính Đạo, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm xúc khó nói đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhàng.

“Thiếu, thiếu gia, ta sao có thể ngủ ở phòng bếp được.”

Nếu là mấy ngày trước đây, Lê Oánh sẽ không thèm để ý đến yêu cầu của Lê Chính Đạo, chỉ là sau khi trải qua chuyện kia, ả nhận ra Lê Chính Đạo đã thay đổi như biến thành người khác vậy.

“Thanh Sơn viện của ta rất nhỏ, sau này chỉ có thể ủy khuất ngươi vậy.” Lê Chính Đạo thật ra rất hy vọng Lê Oánh có thể tự rời đi, bất quá trong thời gian ngắn chỉ sợ là không có khả năng.

Huống chi Lê Oánh bất quá chỉ là một cái võ giả tầng một, cho dù có chút thông minh cũng chỉ biết nịnh nọt lấy lòng người khác, đặt ở bên cạnh cũng không sợ nguy hiểm, nếu là đem ả đuổi đi, lỡ như Hồng thị lại đưa đến đây một cái võ giả khác có cấp bậc cao hơn, như vậy sẽ rất phiền toái.

Vừa nghĩ đến phải ngủ ở bên trong phòng bếp nhỏ chất đầy củi lửa vừa nhỏ vừa dơ kia, Lê Oánh vẫn chưa từ bỏ ý định, lại cố gắng khuyên nhủ:

“Thiếu gia, hiện giờ bên cạnh ngài chỉ có ta hầu hạ, nếu như buổi tối tiểu nhân ngủ không tốt, ban ngày sao đủ tinh thần để phục vụ ngài đây.”

Gương mặt Lê Oánh đỏ ửng lên, tỏ vẻ mị hoặc. Ả không ngờ leo lên được giường Lê Chính Đạo cũng không khiên ả có được đối xử tốt hơn. Nếu là Lê Chính Đạo trước đây, có cho ả cũng không thèm, nhưng người trước mặt này làm ả cảm giác vô cùng cao thâm, thần bí.

“Không sao, về sau ngươi cũng chỉ phụ trách việc dọn dẹp Thanh Sơn viện, không cần phải hầu hạ ta, Tiểu Liễu, ngươi đi đem thính phòng thu thập đi.” Lê Chính Đạo đối Tiểu Liễu đang chờ ở bên cạnh nói.

Lê Oánh vừa nghe vậy liền hung tợn mà trừng mắt nhìn Tiểu Liễu, khẳng định là ả tiện nô này tranh thủ lúc nàng không có mặt ở đây đã ở trước mặt thiếu gia nói bậy bạ, bằng không sao thiếu gia lại đột nhiên cho ả dọn đến phòng bếp ngủ, còn làm thế công việc của ả tiện nô này.

Nhìn Tiểu Liễu tuy không được phổng phao như mình nhưng cũng có sắc vóc, xem ra thiếu gia đã để ý ả rồi.

“Vâng, ta đi làm liền.” Tiểu Liễu nghe được lời nói của thiếu gia, tuy rằng không biết vì sao thiếu gia lại an bài như vậy, nhưng vẫn là nghe theo đi đến phòng bên cạnh dọn dẹp.

“Ta ăn no rồi, cũng nên đi theo hỗ trợ thu thập đồ vật".

Trừng Nguyệt buông cái muỗng cùng đôi đũa từ trên ghế đứng dậy, thật cẩn thận dò hỏi Lê Chính Đạo.

Lê Chính Đạo nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, nghĩ thầm, Trừng Nguyệt chắc là rất đói bụng, trên bàn cháo cùng rau xanh đều bị ăn sạch sẽ, lúc này mới vừa lòng gật đầu nói:

“Đi đi”

Được Lê Chính Đạo đồng ý, Trừng Nguyệt như bị chó dí mà bỏ chạy khỏi sương phòng.

“Ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì, đi dọn dẹp đồ vật trên bàn đi.” Lê Chính Đạo thấy Lê Oánh còn đứng đó thì nghiêm mặt, đối với hắn Lê Oánh chỉ như một cái lô đỉnh thôi, dùng xong thì vứt đi thôi.

“Thiếu gia, xin....”

Lê Oánh nhìn thấy phòng của mình sắp không giữ được, đang muốn mở miệng cầu xin lại bị Lê Chính Đạo cắt ngang, chỉ có thể cam chịu mà đi lên dọn dẹp mấy đĩa thức ăn vừa rồi Trừng Nguyệt vừa ăn xong. Nhưng trong lòng lại không ngừng suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Hôm nay thái độ của thiếu gia đối với xú nữ kia có chút không giống với ngày thường, chẳng lẽ sau khi thiếu gia bị bệnh một hồi liền thay đổi khẩu vị, không thích Trừng Tuyết tiểu thư nữa mà đổi sang thích xú nữ này, vậy cũng không đúng, nếu như thiếu gia thật sự thích thiếu phu nhân thì phải ngủ cùng phòng mới đúng, sao lại để ả đến nhị phòng ngủ, đã vậy còn ở cùng với một cái hạ nhân nữa chứ.

Xem ra thiếu gia chỉ là muốn đem xú nữ kia tách ra, cũng đúng, nàng là nữ nhân, cả ngày đều phải đối mặt với xú nữ kia còn thấy khó chịu nữa là, còn ả Tiểu Liễu kia, cứ chờ xem, sau này ta nhất định sẽ dạy dỗ ả tiện nô này một trận.