Chương 3: Cứu thê tử xấu xí

Sáng hôm sau, Lê Chính Đạo thức dậy thì thấy con ả Lê Oánh đang lõα ɭồ nằm trên người mình, cả mặt đỏ ửng đầy xuân khí. Hắn xoa xoa trán, cảm thấy công pháp kia thực quá bá đạo, nhưng đó cũng là lựa chọn tốt nhất của hắn hiện tại. Sau này tìm cách quay trở về chính đạo sau, giữ mạng trước cái đã.

Đẩy người sang một bên, Lê Chính Đạo bước ra ngoài, hắn không còn vẻ ốm yếu như trước nữa.

Hít thở không khí trong lành, Lê Chính Đạo đánh vài bài quyền. Lúc này một nữ tì khác đi tới.

“Thiếu gia, hôm nay không thấy Lê Oánh đến lấy đồ ăn dâng lên nên tôi đưa tới cho ngài.”

“Đem vào sảnh đường đi, ta sẽ vào đó ăn. Hôm nay không ăn trong phòng nữa.” Lê Chính Đạo phân phó.

Sau khi tắm rửa xong, cả người Lê Chính Đạo như thay da đổi thịt, như biến thành người khác vậy. Tiểu Liễu hầu hạ bên cạnh hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.

Chờ đến khi nhìn thấy Lê Chính Đạo đã ăn gần xong, Tiểu Liễu lúc này có điều muốn nói, ngập ngừng một chút vẫn cắn răng nói:

“Thiếu gia, thiếu phu nhân đã bị người của phu nhân mang đi!”

Khi nghe nhắc đến thiếu phu nhân, Lê Chính Đạo còn có chút phản ứng không kịp, suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, thiếu phu nhân kia chính là Trừng Nguyệt mà Hồng thị, chính thất của cha hắn, bắt nguyên chủ cưới về.

Nguyên chủ vốn chung tình với Trừng gia đại tiểu thư Trừng Tuyết, nhưng sau khi hắn khảo nghiệm vào tiên tông thất bại thì ả kia thay đổi 180 độ. Lê Chính Đạo lấy thế lực của Lê gia và lời hứa trước đó cường thế yêu cầu được kết hôn với Trừng Tuyết nhưng lại bị Trừng gia và Hồng thị cấu kết lừa lấy nữ nhân xấu xí Trừng Nguyệt kia. Nhưng dù sao giờ cô ta cũng mang tiếng là thê tử của hắn, sao hắn có thể để người khác bắt nạt được.

“Đi! Đi tĩnh tâm đường.”

Bên ngoài Tĩnh Tâm đường...

Một cái nha hoàn nghe thấy bên trong Tĩnh Tâm đường truyền ra tiếng roi đánh, trong lòng có chút lo lắng nói:

“Tiểu thư, nếu tiếp tục đánh như vậy, lỡ cô ta xảy ra chuyện gì thì sao?”

Thị nữ hầu hạ bên cạnh Lê Uyển không thèm để bụng nói:

“Mới bị ăn có vài roi, sao có thể có chuyện gì được, là tại ả doạ cho tiểu thư sợ hãi, đừng nói nữa, so với bị tam thiếu gia đánh, tiểu thư của chúng ta đã nhân từ rất nhiều.”

“Nhưng tiểu thư đã là Võ giả tầng hai, sức lực của tam thiếu gia sao bằng tiểu thư, huống chi hai ngày nay cô ta cũng chưa ăn uống gì, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

Tuệ Nhi vẻ mặt không kiên nhẫn nói:

“Ả cũng chỉ là con của con thϊếp thất thôi, tiểu thư muốn trút giận thì cứ để cho nàng đánh đi, lỡ đánh chết cũng không ai thèm quan tâm đâu.”

“Xem ra kiến thức của ta quá hạn hẹp, còn không biết Lê phủ có thể làm ra chuyện như vậy.”

Nha hoàn cùng Tuệ Nhi đang nói chuyện với nhau, đột nhiên nghe được phía sau lưng truyền ra tiếng nói làm cho hoảng sợ, lúc thấy rõ người tới là ai khi, biểu tình hoảng sợ trên mặt của Tuệ Nhi rất nhanh đều biến mất:

“Thì ra là tam thiếu gia a, nếu ngài đã tỉnh lại sao không nằm ở trên giường nghỉ ngơi, sao lại chạy đến đây làm gì.”

“Ta muốn đi đâu là chuyện của ta, không lẽ cần phải có sự đồng ý của một thị nữ như ngươi mới được.”

Lê Chính Đạo nói xong liền đẩy ra thị nữ đang che ở trước cửa, sau đó lướt qua đối phương đi vào trong viện.

Tuệ Nhi đã là Võ giả tầng một, không nghĩ tới chỉ bị Lê Chính Đạo đẩy nhẹ một cái, thân thể suýt chút nữa đã té ngã, biến cố xảy ra quá bất ngờ làm nàng trở tay không kịp, trong lúc nhất thời đã quên ngăn cản, Tiểu Liễu đi theo phía sau Lê Chính Đạo thấy vậy, cũng bước nhanh đuổi theo.

Thiếu gia lần này tỉnh lại, giống như đã thay đổi thành một người khác vậy, rõ ràng chỉ là một người bình thường không biết võ, nhưng khi ở bên cạnh hắn, chính mình lại cảm nhận được một cổ áp lực vô hình, cho dù là trước đây, lúc thiếu gia vẫn còn được mọi người tung hô, chính mình cũng chưa từng có loại cảm giác này.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Liễu vẫn là nhịn không được mà mở miệng nói:

“Thiếu gia, Tuệ Nhi là thị nữ của lục tiểu thư, ngài vừa rồi đối xử với nàng như vậy, lỡ như để lục tiểu thư biết……”

Lục tiểu thư Lê Uyển chính là Hồng thị đích nữ, trước đây lão gia tuy rằng yêu thương Lê Chính Đạo, nhưng hôm nay đâu bằng ngày xưa, nhị thiếu gia đã vào tiên tông, tự nhiên không có ai dám đi đắc tội muội muội của hắn.

Lê Chính Đạo không hề quan tâm đến lời nói của Tiểu Liễu, tiếp tục đi đến Tĩnh Tâm đường, càng tới gần càng nghe rõ tiếng roi xen lẫn trong tiếng chửi rủa, làm Lê Chính Đạo không khỏi nhíu mày.

“Quả nhiên kẻ được tiện nhân sinh ra có khác, không phải thứ gì tốt đẹp, lớn lên xấu xí như vậy cũng dám ra ngoài gặp người, sau này còn dám để bổn tiểu thư nhìn thấy gương mặt này của ngươi lần nào nữa, đến lúc đó đừng trách ta tàn nhẫn.” Lê Uyển nhìn người đang co rúm ở trong góc, biểu tình trên mặt toàn là căm ghét.

Trước đây mọi người xung quanh nàng đều nói Lê Chính Đạo sau này sẽ một bước lên trời, đến cả phụ thân cũng yêu thương Lê Chính Đạo hơn hai ca ca của nàng, cũng không hề quan tâm đến nàng, hôm nay cuối cùng cũng được hả giận rồi.

“Dừng tay.” Lê Chính Đạo thấy vậy, nhanh chóng đi lên ngăn lại động tác của Lê Uyển. Nhưng thanh âm này lại làm cho người đang đưa lưng về phía cửa trong nháy mắt run rẩy một chút.

Lúc này, Lê Uyển đang mở to một đôi mắt đẹp mà trừng về phía người đang đứng trước cửa Tĩnh Tâm đường:

“Sao ta phải dừng tay? Tam ca có thể đánh ả, sao ta lại không được?”

“Cô ta là người của ta, nếu có phạm sai lầm, ta sẽ tự tay dạy dỗ, không tới phiên một cái nha đầu chưa lấy chồng như ngươi giúp ta dạy dỗ.”

“Ngươi.”

Lê Uyển nghe được Lê Chính Đạo nói như vậy càng thêm tức giận nói:

“Ta hôm nay nhất định phải dạy dỗ ả sửu bát quái đê tiện này.”

Nhìn thấy cây roi của Lê Uyển lại muốn đánh vào trên người của Trừng Nguyệt, Lê Chính Đạo nhanh chóng túm lấy Tuệ Nhi bên cạnh ném ra.

Lúc này, Tuệ Nhi không hề phòng bị đã bị ném đến phía trước Trừng Nguyệt thay nàng chịu một roi này.

“Ngươi cũng dám cản ta. Cái thứ ăn cháo đá bát này.” Lê Uyển nhìn thấy nha hoàn của mình vậy mà che trước mặt của Trừng Nguyệt, vẻ mặt càng thêm phẫn nộ mà chất vấn.

“Tiểu thư...ta... ta cũng là vì muốn tốt cho tiểu thư a.”

Tuệ Nhi lúc này cũng không hiểu tại sao mình lại xông tới trước mặt tiểu thư, cứ như có ai đó đẩy nàng ra vậy, nhưng lúc này giải thích cũng vô ích, chỉ có thể căng da đầu lên mà khuyên nhủ, có trời xanh chứng giám, nàng không hề muốn ngăn cản tiểu thư a.

“Hừ, ngươi thật to gan, còn dám lấy phu nhân ra áp chế ta, mau tránh ra, nếu không, cả ngươi ta cũng đánh.” Lê Uyển không thèm để ý tới lời Tuệ Nhi, tiếp tục quất roi về phía người trong góc.

“Tiểu…… Tiểu thư xin ngài bớt giận, việc này nếu là truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài.” Tuệ Nhi đột nhiên phát hiện thân thể của nàng trở nên cứng đờ không thể động đậy, sợ tới mức chỉ biết nhắm mắt hoảng hốt nói bậy, may mắn cây roi của Lê Uyển đã thay đổi phương hướng mà đánh vào trên mặt đất.

“Hiện giờ ai thấy ta cũng phải lấy lòng nịnh bợ, cho dù biết ta đánh ả sửu bát quái này, cũng không dám nói cái gì.” Lê Uyển ngạo mạn nâng lên cằm, chỉ cần nhị ca của nàng còn ở tiên tông, nàng muốn làm gì cũng được.

“Tiểu thư, ngài nghĩ lại xem, nếu như truyền tới tai của Triệu công tử ở Vân Thành thì……”

Tuệ Nhi nói xong, trên mặt liền lộ ra nụ cười lấy lòng.

Lê Chính Đạo đang đứng ở bên ngoài nghe vậy liền nhíu mày, hắn vốn định làm Tuệ Nhi ăn thêm mấy roi nữa, ai ngờ cô ả này lại rất cơ linh, cư nhiên đem họ Triệu ở Vân Thành ra làm lá chắn.

Triệu gia ở Vân Thành lần này cũng có người được tiên tông nhận làm ngoại môn đệ tử, trước kia Lê gia là trèo cao không được, bất quá hiện giờ có Lê Thiên Thừa vào tiên tông, hơn nữa diện mạo của Lê Uyển cũng xinh đẹp, việc này cũng không phải không có cơ hội.

“Ngươi thế nhưng…… Thế nhưng……”

Bị Tuệ Nhi nói trúng tâm tư, Lê Uyển tức giận nửa ngày cũng nói không ra câu gì, cuối cùng chỉ có thể chán nản mà dậm chân chạy đi, trước khi đi còn không quên ném xuống một câu:

“Tuệ Nhi, ngươi giỏi lắm, cái thứ ăn cháo đá bát nhà ngươi cứ đợi đấy.”

Tuệ Nhi lúc này khóc không thành tiếng, nàng rõ ràng là bị oan mà, sao mọi chuyện lại trở nên như vậy chứ.