Bành Thành là một thành trấn xa xôi ở Cương Vũ Đại Lục, ở nơi này mọi người phần lớn đều là luyện võ từ nhỏ, lấy võ vi tôn, chỉ có người có thực lực mạnh mẽ mới được mọi người tôn trọng.
Trong thành hôm nay đồn đại về một công tử thế gia vì bị lừa lấy phải một cô nương xấu xí mà tự sát. Trước đó hắn khảo thí vào tiên môn thất bại, chỉ thức tỉnh tạp linh căn, thiên tài được kì vọng từ nhỏ cứ thế trở thành trò cười của mọi người trong thành.
Lê Chính Đạo vừa tỉnh lại, liền trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trên đỉnh giường được điêu khắc hoa lê, cảm giác đang ở một nơi xa lạ. Cơn đau đầu ập tới, sau một hồi vò đầu bứt tai thở dốc, hắn đã biết mình hiện tại là ai.
Khi Lê Chính Đạo đang đắm chìm trong kí ức thì Lê Oánh bưng khay đi vào phòng, vừa lúc nhìn đến người nằm trên giường đã tỉnh táo lại, nhịn không được mà bĩu môi nói:
“Thiếu gia ngài rốt cuộc cũng chịu tỉnh, may mà phu nhân tốt bụng, mới có hai ngày ngắn ngủn đã đem tất cả đại phu của Bành Thành đều thỉnh đến đây cho ngài chữa bệnh, nhờ vậy mới có thể đem thiếu gia cứu sống, về sau mong ngài đừng lại phí hoài bản thân mình nữa.”
Lê Chính Đạo chỉ lãnh đạm liếc nhìn người trước mắt, Lê Oánh là tỳ nữ của hắn, trước đây đối với hắn ân cần nịnh hót, nhưng lúc nguyên chủ vừa sa cơ thất thế, ả liền thay đổi sắc mặt, không còn nửa điểm cung kính, thậm chí trong lời nói còn lộ ra vài phần khó chịu, chỉ sợ lúc này còn lưu tại Thanh Sơn viện hầu hạ cũng không phải do ả tự nguyện.
“Thứ tiện nhân, còn không biết trước đây ai đã đối xử tốt với ngươi, cho ngươi ăn uống phổng phao đẫy đà xinh đẹp vậy mà giờ dám lấy oán báo ân. Chờ đi, bổn thiếu bình phục lại sẽ trừng trị ngươi.”
Lê Chính Đạo nghĩ thầm trong lòng, hiển nhiên hắn hiểu hoàn cảnh của mình hiện tại. Dùng hai tay chống hai bên sườn mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy, mở miệng phân phó.
“Đi lấy đồ ăn tới đây.”
“Vâng, thiếu gia, vậy ngài tự uống thuốc trước đi.” Lê Oánh nói xong liền lập tức rời khỏi sương phòng.
Lê Chính Đạo đỡ lấy trụ giường đứng dậy, liền đi đến bên cạnh bàn bưng lên chén thuốc màu đen kia để ở trên mũi ngửi ngửi, ngay lập tức tròng mắt màu nâu thẫm hiện lên một mạt ám quang.
Trong chén thuốc này chứa đựng một loại thảo dược có thể giải trăm độc, chỉ là loại thảo dược này tuy rằng có thể giải độc nhưng cũng có độc tính, nếu thường xuyên dùng, cho dù nguyên chủ có thể sống lại, thì nửa đời sau cũng là một cái phế nhân.
Lê Chính Đạo đã sớm hoài nghi nguyên chủ là bị người khác hạ độc, chén thuốc trước mặt đã chứng thực suy đoán của hắn là đúng, cũng không biết hai ngày này đã uống bao nhiêu, khó trách sau khi tỉnh lại, hắn liền cảm thấy thân thể này không thích hợp.
Nghe lời nói vừa rồi của Lê Oánh, hai ngày này Hồng thị, chính thất của cha hắn đã đem tất cả đại phu của Bành Thành đều mời tới đây, ngoài mặt thì làm cho mọi người thấy nàng đối đãi con thϊếp thất rất rộng lượng, nhưng thật ra đang muốn nhắc nhở cho mọi người biết Lê Chính Đạo chỉ là một người thường. Nếu là võ giả thân thể có vấn đề gì đều là thỉnh dược sư xem bệnh, chỉ có người thường mới cần tìm đại phu.
Nhờ vậy cũng có thể phủi sạch quan hệ với chuyện Lê Chính Đạo bị trúng độc, nghĩ đến Lê Oánh nói câu kia "về sau đừng lại phí hoài bản thân nữa", xem ra hiện giờ toàn bộ người của Bành Thành đều biết Lê Chính Đạo là uống thuốc độc tự sát.
Mới vừa đem chén thuốc đổ vào bồn hoa cạnh cửa sổ, thì Lê Oánh cũng vừa bưng thức ăn trở về, Lê Chính Đạo cũng ngồi xuống bưng lên chén cháo thong thả mà ăn.
Lê Oánh đứng ở một bên không ngừng tò mò mà quan sát đối phương, hôm nay, ả cảm thấy thiếu gia cùng ngày xưa không giống nhau, nhưng cũng không biết là khác chỗ nào.
“Ngươi nhìn gì?” Lê Chính Đạo bất ngờ quay sang nhìn Lê Oánh hỏi khiến cô ta hoảng sợ lùi về phía sau.
“Không...ta không có...” Lê Oánh lắp bắp nói, nàng không hiểu sao rõ ràng mình cũng là Võ giả tầng một, sao lại bị thiếu gia ốm yếu không có võ công này dạo sợ chứ.
“Dọn đồ đi! Lúc đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại, nếu không được ta cho gọi tuyệt đối không được đi vào quấy rầy.” Lê Chính Đạo phân phó.
Cánh cửa khép lại, lúc này Lê Chính Đạo mới đứng dậy đi đến trên giường khoanh chân ngồi xuống, hiện tại việc cấp bách nhất vẫn là mau chóng nghĩ cách tăng lên thực lực mới quan trọng, nếu không chỉ dựa bộ dáng hiện tại này cũng chỉ có thể hù doạ mấy cái võ giả mới nhập môn như Lê Oánh mà thôi. Lỡ như Hồng thị muốn ra tay xử lý hắn, liền cơ hội giãy giụa hắn cũng không có.
Sau khi vứt bỏ tất cả tạp niệm ở trong đầu, Lê Chính Đạo rất nhanh tiến vào trạng thái tu luyện. Trong phòng lúc này, tất cả linh khí như là bị ai đó lôi kéo mà từ từ tiến vào thân thể của Lê Chính Đạo, sau đó liền di chuyển đến khắp các kinh mạch trong cơ thể, lặp đi lặp lại như vậy 108 lần mới chịu tiến vào đan điền, sau khi thân thể được linh khí tẩy rửa, các kinh mạch như được lột xác, lúc này Lê Chính Đạo liền cảm giác được thân thể giống như đang ngâm mình trong nước ấm rất là thoải mái.
Sau khi linh khí đi vào trong đan điền, trong thức hải của hắn liền xuất hiện rất nhiều quang điểm có màu sắc khác nhau, mấy cái quang điểm này ở trong thức hải của hắn đấu đá lung tung. Trước đây khi hắn có tư chất thuần hỏa linh căn, sau khi hấp thu linh khí vào đan điền, Hỏa linh căn sẽ tự động thay hắn tinh lọc hết tất cả tạp chất, cuối cùng chỉ hấp tinh thuần hỏa nguyên tố. Đây vẫn là lần đầu tiên Lê Chính Đạo gặp loại linh khí hỗn tạp như vậy.
Đến lúc này Lê Chính Đạo mới sâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch giữa Thuần linh căn cùng Tạp linh căn, chỉ việc thanh lọc lại những nguyên tố hỗn tạp bài xích nhau trong linh khí thôi, cũng đã hao phí rất nhiều tinh lực của hắn, khó khăn lắm hắn mới có thể thành công dẫn động linh khí đi vào cơ thể, không lẽ lúc này lại phải từ bỏ vì những nguyên tố hỗn loạn này sao?
Nếu ngay lúc này từ bỏ, về sau muốn một lần nữa dẫn khí nhập thể sẽ khó khăn hơn rất nhiều, ngay lúc Lê Chính Đạo sắp chịu đựng không nổi nữa, trong đầu đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Đạo cao một thước ma cao một trượng.
Tu ma đạo dễ hơn tu chính đạo!
Đã không có nhiều thời gian để suy xét, Lê Chính Đạo ngay lập tức vận chuyển “Âm dương song tu quyết”, sau khi hắn đánh ra mấy cái thủ quyết, nguyên bản lúc đầu các ánh sáng nguyên tố vẫn còn lộn xộn ở bên nhau đã bắt đầu từ từ xoay tròn lên, sau đó theo quy luật của âm dương nhị ý mà tự động phân chia ra, kế tiếp liền thấy các nguyên tố giống nhau liền bắt đầu hấp dẫn tiến lại gần nhau, cuối cùng kết hợp lại thành một cái quang điểm lớn hơn.
Lê Chính Đạo phải hao phí thật lớn sức lực mới có thể đem tất cả linh khí thanh lọc xong, lúc này hai cái điểm sáng đã xếp thành một vòng tròn nằm yên trong đan điền hắn, phân thành âm dương nhị ý.
Tưởng mọi chuyện đã ổn, nhưng bất chợt, cả người hắn bỗng phát ra tia hồng quang, gương mặt Lê Chính Đạo biến sắc.
Tuy đã giải quyết vấn đề linh khí nhưng cũng dẫn đến âm dương trong có thể hắn mất cân bằng, nếu không hóa giải được nó thì cơ thể hắn sẽ nổ tung mất.
Đúng lúc này hắn cảm nhận được có người đang nghe lén ngoài cửa. Sau khi bước chân vào luyện khí tầng một, các giác quan của hắn đã nhạy bén hơn rất nhiều.
Lê Oánh, con ả đến đúng lúc lắm!
Lê Chính Đạo cười lớn, cánh cửa mở ra, sau khi hút Lê Oánh vào thì lập tức đóng lại. Chỉ thấy trong phòng vang lên tiếng hét thất thanh của nữ nhân:
“Công tử người làm gì vậy, ta chỉ đi ngang qua thôi!”