Chương 20:

Chương 20:

Đổng Ninh nhún nhún vai:

-Đến M quốc nơi giúp anh phát triển sự nghiệp.

-“Xem ra anh đã có quyết định cuối cùng rồi.”

Đổng Hiên cười nói:

-Trước đây em lo lặng chuyện anh nói muốn lu hôn Hoắc Tư chỉ là thuận miệng, xem ra hiện tại lập trường của anh rất kiên định.”

Đổng Ninh chỉ cười không nói gì, Đổng Hiên không biết rằng sở dĩ cậu kiên định như vậy là vì đã phải trải qua bốn năm sống yêu mà không được đáp lại, khi chán ghét lại dễ dàng bị vứt bỏ, cảm giác một mình tuyệt vọng chờ đến cái chết là những điều cậu không bao giờ muốn trải qua lần nữa. Được trọng sinh ở kiếp này, cậu mong có thể sống một cuộc sống tươi đẹp, tuyệt vời khiến cho Hoắc Tư không thể tùy ý chà đạp dưới chân nữa.

Cậu đã từng đem Hoắc Tư là toàn bộ thế giới trong mắt mình, khi Hoắc Tư vui vẻ cậu cũng sẽ vui vẻ, khi Hoắc Tư lo lắng cậu cũng không nhịn được ưu phiền, còn khi tâm tình của Hoắc Tư không tốt cậu sẽ nghĩ mọi cách để khiến hắn hài lòng trở lại. Chỉ cần Hoắc Tư nhức đầu chóng váng một chút, Đổng Ninh sẽ gấp đến mức xoay vòng vòng. Cậu đã đem Hoắc Tư quan trọng hơn cả sinh mạng chính mình, nếu Hoắc Tư chết, cậu nghĩ mình cũng không còn lí do gì để sống trên đời nữa.

Cậu đã nghĩ đời này cứ như vậy mà sống hạnh phúc rồi chết đi, cậu sẽ không tìm người nào nữa để kết hôn , cũng không đem tình cảm của mình trao cho người khác, bởi vì cậu không đủ tư cách để thích một người nào nữa, trải qua một lần kết hôn với Hoắc Tư , cậu cho rằng để yêu lại quả thực rất khó. Cậu sợ không thể yêu thương quan tâm được lần nhau, cũng sợ phải một mình trải qua đau đớn khắc cốt ghi tâm đau thương như năm ấy.

-“Chuyện anh trở nên như vậy …”

Đổng Hiên có chút chần chờ nói:

-“Có thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra không?”

Nếu như y không nhầm trong tài liệu về Hoắc Tư chưa từng nhắc đến sự kiện hắn đã làm gì Đổng Ninh cả.

Đổng Ninh vô thức sờ đến khóe miệng, chỉ thản nhiên cười nói:

-Hắn không làm gì anh cả...

-Hắn không làm gì anh lại trở nên như vậy?

Đổng Ninh cười nói.

- Đừng nên luôn nói chuyện của anh nữa, nói chút chuyện của em đi, hai năm này em trôi qua như thế nào? Anh xem em ngày càng xa hoa nha, mặt cũng tỏa ra tươi như hoa vào buổi sáng ?”

-Không như anh nghĩ đâu!

Đổng Hiên nhún vai.

-Vài năm nay lão cha thu được một bệnh viện, cho nên em cũng đi theo hưởng phúc. Nhưng không ngờ chỉ được làm một bác sĩ nhỏ ngay cả trưởng khoa cũng không cho em làm.