"Tôi có thể ở đây chờ anh ấy được không? Các cô nói với anh ấy một tiếng giúp tôi." Hạ Mạt Nhiên cúi đầu, ngồi ở khu vực nghỉ ngơi ngây người chờ đợi.
Lễ tân nhìn Hạ Mạt Nhiên, cũng không nói cho Cố Minh Tu biết Hạ Mạt Nhiên đang ở bên dưới chờ anh.
"Này, đây không phải là cô Hạ sao?" Kiều Hân Nhiên vừa đến công ty, đúng lúc nhìn thấy Hạ Mạt Nhiên đang ở khu vực nghỉ ngơi.
Hạ Mạt Nhiên nhìn Kiều Hân Nhiên, cô không thích người phụ nữ này lắm.
Kiếp trước, nếu cô ấy thật lòng thích Cố Minh Tu thì cũng không nói, nhưng khi Cố Minh Tu vào tù thì cô ta đã giẫm đạp lên Cố Minh Tu, lấy đi những gì thuộc về anh. Cô ta là loại phụ nữ xấu xa, đặt lợi ích lên hàng đầu.
Cô sẽ không để cho những người này làm tổn thương Cố Minh Tu, kể cả bản thân cô cũng không được.
"Cô tìm Minh Tu? Tôi nhớ rõ hai người đã không còn quan hệ gì nữa, chẳng phải cũng đã tuyên bố từ hôn với phóng viên rồi sao.” Kiều Hân Nhiên nhìn Hạ Mạt Nhiên đối diện, châm chọc nói.
“Bọn tôi chỉ là cãi nhau, có liên quan gì đến cô.”
“Ha! Chắc cô vẫn chưa biết, sáng hôm nay, những người lớn của Cố gia đã gặp Kiều gia chúng tôi để bàn bạc về chuyện liên hôn giữa hai nhà." Kiều Hân Nhiên cười khıêυ khí©h.
Kiều Hân Nhiên là dạng nữ cường điển hình, học vấn tốt, gia thế tốt, năng lực tốt, bối cảnh không hề thua kém Hạ Mạt Nhiên.
Thành thật mà nói, nếu đối phương là một người phụ nữ khác, Hạ Mạt Nhiên cũng sẽ không lo lắng như vậy.
Nhưng đó là Kiều Hân Nhiên nên thật ra cô có chút sợ hãi.
Bởi vì Kiều Hân Nhiên rất thông minh, cô ấy có thể giúp đỡ Cố Minh Tu trong công việc và kinh doanh.
Mà cô…..Chỉ là một sinh viên khoa máy tính, trở thành hacker thì còn có thể nhưng quản lý công ty? Chính là dốt đặc cán mai*.
*Dốt đặc cán mai (Thành ngữ): Quá ngu dốt, đầu óc đặc như gỗ hoàn toàn không biết một tí gì. Dốt đến mức không biết gì
Cũng bởi vì cô đối với việc kinh doanh hoàn toàn không hiểu gì nên mới bị Hàn Thừa Trạch lừa xoay mòng mòng.
Hơn nữa kiếp trước là vì Cố Minh Tu ngã xuống đài cao nên Kiều Hân Nhiên mới có cơ hội dẫm lên Cố Minh Tu để thượng vị.
Đời này... cô nhất định phải bảo vệ tốt Cố Minh Tu, tuyệt đối không để anh dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước.
Nhưng nếu lúc đó không xảy ra biến cố thì Cố Minh Tu và Kiều Hân Nhiên hẳn là sẽ kết hôn nhỉ?
Hốc mắt Hạ Mạt Nhiên có chút cay xót, cô cuộn chặt bàn tay, thậm chí không nhận ra cô đã tự làm tay mình bị thương.
Chỉ cần Cố Minh Tu có thể hạnh phúc, cô có như thế nào thì cũng không sao.
Đã chết qua một lần, dường như cái gì cô cũng không còn sợ nữa.
Cô chỉ sợ Cố Minh Tu.... không yêu cô nữa.
Nhìn thấy tâm trạng Hạ Mạt Nhiên không tốt, Kiều Hân Nhiên tiếp tục châm chọc. "Minh Tu đã đồng ý chuyện liên hôn giữa hai nhà. Đại khái ngày mai là cô có thể nhìn thấy tin tức trên mạng.”
Hạ Mạt Nhiên cúi đầu, không nói gì.
Cô muốn thử.
Cô sẽ chờ Cố Minh Tu, cô muốn hỏi anh.
Anh đối với cô thật sự không còn một chút tình cảm nào sao?
Công ty đã đến giờ tan làm, hôm nay Cố Minh Tu về muộn hơn mười phút.
“Minh Tu, tối nay ba em muốn gặp anh."
Kiều Hân Nhiên ngăn Cố Minh Tu lại, cố ý nhấn nút thang máy xuống tầng hầm bãi đậu xe. "Em bảo tài xế đợi chúng ta ở bãi đậu xe."
Cố Minh Tu cau mày, hiển nhiên bất mãn với việc Kiều Hân Nhiên tự ý quyết định.
Nhưng cũng không nói gì thêm.
Anh cũng không biết Hạ Mạt Nhiên đang ở dưới lầu đợi anh
……..
Hạ Mạt Nhiên ngồi chờ Cố Minh Tu rất lâu.
Sắc trời cũng đã dần tối, nhân viên lễ tân đều đã tan làm, bảo vệ đến đuổi cô đi.
"Tôi muốn... đợi một người." Hạ Mạt Nhiên nhỏ giọng nói.
“Cô..." Nhân viên bảo vệ nhìn Hạ Mạt Nhiên, nhìn thấy bàn tay cô đã bị cọ xát ra đầy vết thương, máu chảy theo ngón tay nhìn thấy mà ghê người.
"Tiểu thư, công ty đã không còn ai, người cô đợi hẳn là đã tan làm rời đi rồi." Nhân viên bảo vệ có chút không đành lòng, muốn Hạ Mạt Nhiên rời đi.
Hạ Mạt Nhiên ngẩng đầu nhìn nhân viên bảo vệ, đôi mắt đỏ hoe. "Anh ấy thật sự không cần tôi nữa sao?"
Bảo vệ không biết nên trả lời thế nào.
Hạ Mạt Nhiên im lặng, vẫn tiếp tục chờ đợi.
Cô được trọng sinh nhưng những ký ức đau khổ của kiếp trước không hề mất đi, mà ngược lại trở thành cơn ác mộng rùng rợn, vết sẹo xấu xí trong lòng.
Kiếp trước sau khi bị Hàn Thừa Trạch vứt bỏ, cô bị bệnh trầm cảm nặng, nếu không phải Cố Minh Tu vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cô, chỉ sợ là cô đã sớm chết từ lâu rồi.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc.” Hạ Mạt Nhiên cắn ngón tay, nói nhỏ.