Chương 12: Thỏ nhỏ cũng biết cắn người.

Hạ Thiên Vũ gọi video cho Hạ Mạt Nhiên nhưng cô ấn từ chối.

Bây giờ cô đang khóc, mắt so với con thỏ này còn đỏ hơn, cô không muốn anh trai nhìn thấy rồi lại lo lắng.

"Anh hai không thể về được. Nghe nói Hạ Thiên Thiên kia về nhà ăn cơm phải không? Nghe anh hai nói, kẻ làm em không vui thì cứ ném ra ngoài. Mặc kệ cô ta là ai thì anh hai cũng sẽ chống lưng cho em. Nếu Hạ Kiến Quốc dám nói một chữ, đợi anh hai về sẽ đánh gãy chân ông ta.”

Hạ Thiên Vũ biết Hạ Thiên Thiên cũng sẽ về nhà, Hạ Mạt Nhiên chắc chắn sẽ không vui nên tìm đủ mọi cách để dỗ cô vui vẻ.

Hạ Mạt Nhiên vốn đang che miệng khóc cũng phải bật cười.

Anh hai chính là đại nghịch bất đạo như vậy.

“Anh hai, em rất nhớ anh.”

Hạ Mạt Nhiên không dám làm nũng với anh cả, bởi vì anh là trụ cột của gia đình, là bá đạo tổng tài điển hình.

Nhưng anh hai thì khác, anh hai là người ấm áp, luôn dỗ dành cô vui vẻ.

Khi Hạ Mạt Nhiên tâm tình không tốt, chỉ dám tìm anh hai khóc lóc kể lể.

“Mạt Nhiên, em là đang muốn ép anh trai phải chạy về đúng không? Chờ đó, anh hai lập tức đặt vé máy bay.”

Hạ Thiên Vũ kích động muốn điên rồi.

Hạ Mạt Nhiên tuy rằng hay làm nũng với anh nhưng đây là lần đầu tiên nói nhớ anh.

Cho nên bây giờ Hạ Thiên Vũ có chút kích động, cũng có hơi hoảng.

Anh sợ em gái có phải đã chịu ủy khuất gì đó.

“Không cần, anh hai phải chăm chỉ làm tốt công việc, không nên vì em mà làm hoãn lịch trình, anh hai còn phải kiếm tiền nuôi em đó.”

Hạ Mạt Nhiên kìm nước mắt, làm nũng giống như trước đây.

Hạ Thiên Vũ nghe ra cô có điểm không thích hợp, hồi lâu cũng không đáp lại.

Đặt điện thoại xuống, Hạ Mạt Nhiên cuối cùng cũng nhịn không được khóc lớn.

Rõ ràng cả ba vị anh trai đều rất yêu thương cô nhưng cô lại vì một tên Hàn Thừa Trạch mà hại chết bọn họ.

Hạ thị xuất hiện vấn đề, anh cả Hạ Cảnh Sâm vì giải quyết vấn đề nguồn vốn mà phải nhân nhượng đi thương lượng với công ty đầu tư mạo hiểm, đích thân tới cửa lại bị tai nạn xe trên đường đi. Chưa kịp đưa đến bệnh viện đã mất.

Anh hai trong một lần tham dự sự kiện thì đèn cùng máy quay đột nhiên rơi xuống, cả người bị đè không thể cứu.

Anh ba lựa chọn nhập ngũ, cuối cùng chết trên chiến trường.

Tất cả mọi chuyện dường như đều là do Hạ Mạt Nhiên gián tiếp gây nên.

Sự ngu ngốc của cô giống như hiệu ứng cánh bướm, vỗ cánh khiến trời đất sụp đổ.

……

Hạ gia.

Hạ Mạt Nhiên mặc một bộ đồ thể thao, đeo mũ và khẩu trang, bởi vì đang sốt nên sắc mặt không quá tốt.

“Ba ba, hôm nay con nhận được thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh.”

Hạ Mạt Nhiên vừa tiến vào phòng khách liền nhìn thấy Hạ Thiên Thiên đang cực lực lấy lòng Hạ Kiến Quốc.

Hạ Thiên Thiên là đứa con riêng mà Hạ Kiến Quốc nuôi dưỡng ở bên ngoài, bởi vì kiêng kị mẹ của Hạ Mạt Nhiên nên Hạ Kiến Quốc vẫn luôn không dám đem người về nhà.

Ba năm trước mẹ Hạ Mạt Nhiên qua đời, Hạ Kiến Quốc mới bắt đầu dám nhảy nhót, thỉnh thoảng đem cô ta về nhà, từ từ để Hạ Thiên Thiên bước vào Hạ gia.

“Thiên Thiên thực thông minh, tốt nghiệp xong liền vào công ty giúp đỡ anh cả.”

Hạ Mạt Nhiên tuy rằng không thông minh nhưng thành tích lại rất tốt. Cô nhớ khi cô nhận được thông báo trúng tuyển của đại học A cũng đã từng vui mừng khoe với Hạ Kiến Quốc. Lúc đó ông ta chỉ lạnh nhạt nói một câu.

“Con so với Thiên Thiên, sự giáo dục đã thắng ở vạch xuất phát, Thiên Thiên cũng vượt qua kỳ thi, không có gì đáng để khoe khoang.”

Hạ Mạt Nhiên cảm thấy ủy khuất, nhưng cũng không nói gì.

Hạ Kiến Quốc nói cũng đúng, so với Hạ Thiên Thiên cô đúng là đã hưởng thụ tất cả vật chất cùng sự ưu ái của Hạ gia.

Nhưng tất cả những thứ đó không phải đều là thứ cô nên nhận được sao?

“Chị ơi, chị đã về rồi.”

Thấy Hạ Mạt Nhiên đã vào nhà, Hạ Thiên Thiên mang vẻ mặt lấy lòng chạy tới.

“Chị có mệt không.”

Hạ Mạt Nhiên theo bản năng né tránh Hạ Thiên Thiên, ghê tởm muốn nôn.

Cô thật sự rất ghê tởm cô ta.

Kiếp trước, cô còn bị Hạ Kiến Quốc tẩy não, cho rằng bản thân khiến Hạ Thiên Thiên thiệt thòi, cho rằng bản thân đã đoạt đi tình yêu thương của ba với Hạ Thiên Thiên.

Thật đúng là cực kỳ buồn cười!

Ánh mắt Hạ Thiên Thiên trầm xuống, còn giả vờ thanh cao, không phải cũng đã bị Cố Minh Tu ngủ rồi sao.

“Chị ơi, trên cổ chị bị gì vậy?”

Hạ Thiên Thiên ra vẻ hoảng sợ la lên, giống như thật sự không biết xảy ra cái gì.

Cô ta cố tình la lớn, đến ngay cả Hạ Cảnh Sâm và Hạ Chấn ở trong thư phòng cũng nghe thấy.

Trên cổ Hạ Mạt Nhiên rõ ràng là vết hôn, chỉ cần không phải kẻ ngốc cũng sẽ hiểu rõ cô đã làm gì.

“Chị yêu đương?”

Nhìn thấy Hạ Cảnh Sâm và Hạ Chấn đang đi tới, Hạ Thiên Thiên cố ý ra vẻ thân thiết hỏi một câu.

“Bạn trai chị là ai?”

“Một đứa con gái của tiểu tam làm mất mặt Hạ gia, đừng có gọi tôi là chị, tôi ghê tởm.”

Hạ Mạt Nhiên lạnh nhạt nói một câu, trầm giọng cảnh cáo.