Tề Hạo Nhiên trầm mặt.
Mặc kệ còn sống hay không, bọn họ đều phải đuổi theo gϊếŧ hết quân Kim, bằng không sẽ còn rất nhiều bá tánh chịu khổ.
Trên đường, Tề Hạo Nhiên tò mò hỏi Phạm Tử Câm, “Chúng ta chưa từng dừng ngựa, vì sao ngươi biết những chỗ kia có dấu vết?”
“Ngươi đã quên ta từng muốn hai tên trinh sát của ngươi? Bọn họ đã bẩm báo cho ta.” Phạm Tử Câm giục ngựa chạy nhanh, nói: “Ngột Thuật đã mang theo một đại quân, còn lại chỉ là tàn binh, còn không bằng người chia làm mấy đội đi ra ngoài cứu người, làm như vậy sẽ nhanh hơn một chút.”
Tề Hạo Nhiên suy nghĩ một chút liền đồng ý, chia người thành ba đội, mỗi một đội đều có hai trinh sát, nói: “Nếu gặp phải địch nhân quá mạnh, có thể trốn thì trốn, không thể trốn liền phát tín hiệu cầu cứu.”
Mọi người đồng ý.
Lúc này Tề Hạo Nhiên mới cưỡi ngựa chạy về hướng Gia Lăng Thủy.
Bốn mươi dặm, dựa vào hai cái đùi cần phải đi nửa ngày, nhưng cưỡi ngựa chỉ tốn mười mấy phút, mới đi vào con đường nhỏ, bọn họ liền gặp được người của thôn Lâm Sơn đang rất chật vật.
Lúc này Mục Thạch đang rất bi thương, nữ nhi đi ngăn cản kỵ binh, xác suất có thể sống sót cơ hồ bằng không, lúc này lại nghe được rất nhiều tiếng vó ngựa, hắn chỉ cảm thấy không còn đường để chạy trốn, nếu không vướn bận thê nhi, hắn thật sự rất muốn xông lên thống thống khoái khoái chiến một trận.
Ngay lập tức kỵ binh đã chạy đến, Lưu Đình mắt sắc, kinh hỉ hét lớn: “Là Tây doanh, là binh lính của Tây doanh, là người Hán chúng ta!”
Tề Hạo Nhiên ghìm ngựa, nhìn thấy Mục Thạch đang đứng ở đằng trước, kinh hỉ nói: “Mục đại thúc, là ngươi?” Đôi mắt đảo qua đám người bên trong, nhưng không phát hiện ra Mục Dương Linh, hơi hơi chau mày, hỏi: “Mục cô nương đâu?”
Lần đầu tiên Mục Thạch cong xuống đầu gối trước mặt người khác, hắn quỳ trên mặt đất nói: “Cầu xin Tề công tử đi cứu tiểu nữ, nàng, nàng mang theo người đi ngăn cản sự truy đuổi của quân Kim.”
Phạm Tử Câm nhướng mày, hắn cảm thấy bất ngờ nên nhìn về phía Mục Thạch, để một nữ hài mới chín tuổi đi ngăn cản quân Kim?
Tề Hạo Nhiên không cảm thấy có chỗ nào không đúng, chỉ sốt ruột hỏi: “Bọn họ đang ở nơi nào?”
Mục Thạch hiểu rõ nữ nhi, nàng nhất định sẽ dẫn người đi vào sâu trong núi rừng, bởi vậy nói: “Hẳn là ở bên trong núi rừng phía sau.”
Phạm Tử Câm nhíu mày, mở miệng trước Tề Hạo Nhiên, nói: “Quân Kim của Ngột Thuật đều là kỵ binh, sao có thể đi vào núi rừng? Huống chi, chúng ta cũng không quen thuộc với núi rừng, nếu đi vào tùy thời đều có khả năng bị phục kích.” Hơn nữa trong lòng hắn vẫn còn nghi ngờ cha con Mục gia, đôi mắt đảo qua trên mặt của người thôn Lâm Sơn, nhìn cũng không giống có cạm bẫy.
Tề Hạo Nhiên chỉ nhíu mày suy nghĩ một chút, liền phất tay nói: “Chúng ta đi xem, nếu quân Kim thật sự đi vào núi, chúng ta phải bắt được người, bằng không để bọn hắn ở lại bên trong núi rừng cũng là một tai họa.”
Thư Uyển Nương hơi ngẩng đầu nhíu mày nhìn Phạm Tử Câm, đột nhiên nhanh trí biết hắn sợ vào núi rừng sẽ gặp được mai phục, nàng bắt lấy tay của trượng phu, ôn nhu nói: “Ngươi đi theo dẫn bọn họ vào núi, có ngươi dẫn đường, bọn họ mới có thể nhanh chóng tìm được A Linh.” Thư Uyển Nương khẩn cầu nhìn về phía hắn, “Nàng là nữ nhi của chúng ta, chúng ta không thể để nàng đi mạo hiểm, hiện tại chúng ta cũng đã an toàn, không phải sao?”
Lưu Đình đứng ở một bên cũng lập tức nói: “Thạch Đầu, ngươi cứ yên tâm vào núi, đệ muội có chúng ta chiếu cố.”
Lưu Triệu thị cũng nói: “Biểu thúc yên tâm, ta sẽ ở bên cạnh đệ muội, ngươi cứ yên tâm.”
Mã Lưu thị: “Lão bà tử ta còn có chút tác dụng, ngươi nhanh đi đi.”
Mục Thạch liền vỗ vỗ tay thê tử, nhìn về phía tiểu Bác Văn, “Bác Văn, ngươi là nam hài tử, phải bảo vệ nương của ngươi cùng đệ đệ muội muội, biết không?”
Phạm Tử Câm nhìn theo ánh mắt của hắn, không chỉ thấy được Mục Bác Văn nho nhỏ, còn thấy được hai đứa nhỏ trong tã lót, cũng biết được người của thôn Lâm Sơn hơn phân nửa đều là thân thích của Mục Thạch, mới buông xuống một chút lo lắng ở trong lòng.
Tề Hạo Nhiên để lại mười người để bảo vệ thôn dân, những người còn lại đều mang đi.
Đi tới địa phương đám người Mục Dương Linh ngăn cản quân Kim, không cần Mục Thạch chỉ đường, mọi người đều phát hiện dấu vết trong đó một cách rõ ràng.
Mục Thạch nói: “Bên trong có cây cối rậm rạp, không thích hợp cưỡi ngựa, Tiểu tướng quân, chúng ta chỉ có thể đi bộ vào bên trong.”
Đi theo dấu vết, đám người Tề Hạo Nhiên rất nhanh thấy được thi thể của quân Kim cùng ngựa ở trong rừng cây, nhưng Mục Thạch cũng thấy được rất nhiều thanh niên trai tráng của thôn Lâm Sơn, những người này chỉ mới hơn hai mươi tuổi, cùng bối phận với hắn, ngày hôm qua còn ở trong thôn chào hỏi nhau, nhưng hôm nay, lại ngã xuống trong vũng máu.
Nghĩ đến nữ nhi hiện giờ không biết còn sống hay chết, đôi mắt của Mục Thạch đã đỏ lên, dưới chân bước chân càng nhanh.
Một đường đi qua, Tề Hạo Nhiên, phó tướng cùng binh sĩ ở phía sau đều có chút nghi hoặc, theo như lời nói của Mục Thạch, bọn họ chỉ có hơn bốn mươi người, vậy mà có thể gϊếŧ chết nhiều quân Kim như vậy?
Không phải người Hán tự xem thường chính mình, khi tác chiến đơn lẻ, người Hán xác thật kém xa người Hồ, đầu tiên là kém xa về chiều cao sức mạnh, tiếp theo, người Hồ từ nhỏ đã cầm đao chém chém gϊếŧ gϊếŧ, người Hán có rất nhiều nông dân chỉ biết trồng trọt.
Mặc kệ là cái trước hay là cái sau, ở trên phương diện đánh nhau người Hán đều kém một bậc.
Binh sĩ đã trải qua huấn luyện như bọn họ chỉ có thể năm người chiến đấu cùng một quân Kim, huống chi những nông dân không trải qua huấn luyện?
Tề Hạo Nhiên cùng Phạm Tử Câm tự nhiên cũng nghĩ đến điểm này.
Phạm Tử Câm nhìn không ra nguyên cớ, nhưng sau khi Tề Hạo Nhiên nhìn thấy dấu vết thứ ba thì dần dần hiểu rõ, đối phương đã mượn dùng ưu thế của núi rừng để gϊếŧ sạch quân Kim, có thể thấy được bên trong đội ngũ của thôn Lâm Sơn có người am hiểu cách chiến đấu trong núi rừng.
Tề Hạo Nhiên càng nghĩ đôi mắt càng tỏa sáng, xưa nay chiến đấu đều tìm nơi trống trải để bài binh bố trận, nhưng người Hồ lại giỏi cưỡi ngựa, giá trị vũ lực lại cao, Đại Chu muốn chiến thắng bọn hắn cần phải trả giá rất lớn, nhưng nếu có thể dẫn người đi vào bên trong núi rừng để chiến đâu?
Tề Hạo Nhiên ý niệm chợt lóe, liền nghe được phía trước truyền đến tiếng động của đao kiếm, mấy người liếc nhau, xông lên phía trước, liền nhìn thấy Mục Dương Linh đang lấy một địch bốn, chiêu chiêu trí mệnh hướng về phía trên người quân Kim, trên người của nàng cũng đã bị thương.
Mục Thạch cùng Tề Hạo Nhiên không chút nghĩ ngợi liền xông lên ……
A Tốc cùng Ngột Lâm Đáp nhìn thấy quân Hán xuất hiện, tức khắc gào to một tiếng, “Người Hán các ngươi quá gian trá, dùng quỷ kế dẫn chúng ta đi vào bên trong núi rừng.”
Mục Dương Linh giống như cuồng ma, trong mắt tràn đầy lệ khí vung một đao chém rớt cánh tay của A Tốc, gắt gao đè đao trên cổ của hắn, nàng nhìn vào đôi mắt của hắn gằn từng chữ một nói: “Các ngươi gϊếŧ đồng bào của ta, bắt tỷ muội của ta, chẳng lẽ chúng ta còn phải ngoan ngoãn nằm đó để mặc cho các ngươi gϊếŧ? Đây là đạo lý của ai?” Dứt lời, chém ra một đao, A Tốc mở to hai mắt nhìn, trong cổ phun ra máu, ngã xuống đất chết không nhắm mắt.
Những người khác cũng bị Tề Hạo Nhiên giải quyết, Mục Thạch đang muốn gϊếŧ Ngột Lâm Đáp, Phạm Tử Câm nhìn thấy tinh quang trong mắt của hắn, nghĩ đến biểu ca vô duyên vô cớ bị điều ra Tây doanh, liền ngăn cản nói: “Từ từ, bắt hắn lại, ta có một số việc muốn hỏi hắn.”
Tề Hạo Nhiên bất mãn, “Bọn hắn là quân Kim, rất đáng chết, có chuyện gì cứ hỏi ta là được.”
Phạm Tử Câm liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi có thể biết được quân Kim một ngày ăn mấy chén cơm, đi mấy lần nhà xí? Nói như kiểu trên đời này không có gì là ngươi không biết.”
Tề Hạo Nhiên sờ sờ cái mũi, chỉ có thể phất tay nói: “Đem người trói lại, cẩn thận hắn tự sát.”
Lúc này Phạm Tử Câm mới vừa lòng, thì nhìn thấy Tề Hạo Nhiên đã xoay người chân chó tiến đến bên người Mục Dương Linh, trong lòng lại không thoải mái, tiểu tử này làm gì luôn quấn lấy nàng? Bất quá chỉ là một thôn phụ nơi hương dã, biết chút kỹ năng mà thôi.
Tề Hạo Nhiên thì đang khen Mục Dương Linh, “Ngươi thật lợi hại, có thể lấy một địch bốn, vừa rồi ta nhìn chiêu thức của ngươi chiêu chiêu đều là nơi yếu hại, không một chiêu dư thừa, ngươi có thể dạy cho ta không?”
Mục Thạch càng quan tâm đám người Lưu Hiên, thấy chỉ có một mình nữ nhi, liền vội vàng hỏi: “A Linh, nhóm biểu cữu của ngươi đâu?”
Mục Dương Linh vô lực ngã ngồi trên mặt đất, nói: “Đã phân tán, nhưng người còn sống cũng không nhiều lắm, bọn họ đều bị thương, cha, ngươi dẫn người đi tìm bọn họ đi.”