Mục Dương Linh lấy ra cung tiễn, bắn một lần hai mũi tên, bắn trúng hai người đang lớn tiếng nói giỡn ở phía trước, đội ngũ của người Hồ kinh hãi, hét lớn: “Có mai phục, là người Hán mai phục!”
Mục Dương Linh một bên chuyển động, một bên nhanh chóng lắp mũi tên vào cung, Lưu Hiên cùng Lưu Lực chạy vào trong rừng cây ở hai bên không ngừng lay động cây cối, người Hồ sợ hãi, bọn hắn cho rằng đã bị người Hán bao vây, rút đao chạy về phía trước để phá vòng vây.
Mục Dương Linh bắn mũi tên về phía trước, lập tức bắn chết năm người, việc này làm cho người Hồ có chút sợ hãi.
Bọn họ đi theo phía sau tướng quân Ngột Thuật tới Đả Thảo Cốc, tướng quân Ngột Thuật mang theo một đội binh lính đi đến huyện thành, bọn họ không phải binh sĩ, không có bản lĩnh để được đi theo, chỉ có thể ở thôn trang nhặt chút chỗ tốt, người Hán từ trước đến nay đều nhát gan, chỉ cần bọn họ giơ lên đại đao, bọn họ chỉ có thể quỳ xuống đất xin tha, cho nên bọn hắn hơn trăm người liền chia làm bốn đội, hai đội bọn họ đã hội hợp ở phía trước, còn tưởng rằng có thể quét ngang tất cả thôn trang ở bảy dặm chung quanh, nhưng hiện tại xem ra, bọn họ đã lâm vào bên trong bẫy rập của người Hán?
Ô Dã có chút hối hận, tâm địa của người Hán chín khúc mười tám cong, tướng quân Ngột Thuật cùng tướng quân của người Hán đánh bốn năm cũng không phân ra thắng bại, tướng quân Ngột Thuật là một nhân vật lợi hại đều bắt không được người, nói không chừng bọn họ đã thật sự rơi vào bên trong bẫy rập.
Ô Dã sợ tới mức kêu oa oa, không khỏi hô lớn: “Chúng ta bị trúng kế. “
Vừa nói ra lời này, người Hồ kinh hãi, lôi kéo nữ nhân vừa mới bắt được liền bỏ chạy, có một người mới vừa kéo lấy đầu tóc của một nữ nhân đã bị một mũi tên bắn thủng cổ, Ô Dã là người đầu tiên từ bỏ nữ nhân, khiêng đại đao bỏ chạy.
Những người khác nhìn thấy Ô Dã bỏ chạy, cũng đều không cần nữ nhân.
Nữ nhân không còn thì có thể lại đoạt tiếp, nhưng một khi đã mất mạng thì chính là không còn gì nữa.
Phía sau cây cối, Mục Dương Linh gắt gao cầm mũi tên cuối cùng.
Lưu Hiên xông lên cắt đứt dây thừng, cùng Lưu Lực kéo nhóm nữ nhân đang ngã ngồi trên mặt đất lên, thấp giọng quát: “Mau đứng lên, mau đứng lên, bọn họ nhất định sẽ trở lại.”
Những nữ nhân này đều có thần sắc chết lặng, Lưu Hiên tức giận đến mắng to nói: “Chạy nhanh a, chất nữ của ta còn đang ở phía trước ra sức ngăn chặn, chúng ta tổng cộng chỉ có ba người, các ngươi muốn hại chết chúng ta?”
Vừa nói ra lời này, cuối cùng nhóm nữ nhân cũng có phản ứng, nâng đỡ lẫn nhau nghiêng ngả lảo đảo đi theo Lưu Hiên cùng Lưu Lực chạy vào trong rừng.
Hai người bọn họ đẩy nhóm nữ nhân xuống chỗ núi lõm, dùng cây cối cành khô che đậy, thấp giọng nói: “Chúng ta sẽ dẫn dắt nhóm người Hồ rời đi, các ngươi thì trốn ở chỗ này, cho dù trời đã sáng, cũng không được phát ra âm thanh, bằng không một người cũng không sống được.” Nói xong liền lôi kéo Lưu Lực chạy ra bên ngoài.
Mục Dương Linh đã cầm đại đao xông lên chiến đấu với người Hồ.
Ô Dã chạy được một lát, cũng không nhìn thấy có người đuổi theo, ngay cả mũi tên đòi mạng cũng không thấy bóng dáng, Ô Dã phát hiện ra mình đã bị lừa, xoay người mang theo người chạy trở về, không ngờ trong rừng lại đột nhiên nhảy ra một tiểu hài tử, giơ đao chém đồng bạn ở bên người hắn.
Ô Dã giận dữ, cùng nhóm người của mình giơ lên đại đao bao vây ở chung quanh, tiểu hài tử vừa đánh vừa lui vào trong rừng, sức lực của đối phương thật sự quá lớn, đao kiếm va vào nhau làm cho hắn cả người chấn động, thiếu chút nữa cầm không được đao, hơn nữa người ở bên cạnh liên tiếp bị nàng làm cho thương tích đầy mình, ngay cả góc áo của nàng bọn hắn cũng chưa đυ.ng tới, Ô Dã cũng đã quên một đội lúc trước tiến vào trong rừng vẫn còn chưa có đi ra, trực tiếp cầm theo đại đao một bên chém một bên đuổi theo.
Mục Dương Linh dẫn người vào trong bẫy rập, vung đao vào bọn họ, một chân đá vào trên bụng Ô Dã, trực tiếp đá bay người ra ngoài, sau đó liền dựa thế đá vào trên đùi của một người khác để nhảy ra ngoài, xoay người liền tránh ở phía sau một cây đại thụ, người Hồ đang phân tán cũng vây lại đây, đột nhiên Lưu Vĩnh mang theo người từ hai bên cánh xông ra, ba người vây đánh một người, chỉ chốc lát sau liền gϊếŧ được vài tên người Hồ.
Ô Dã lăn đến phía sau một thân cây, hắn thăm dò chiêu thức của những người này, nhìn thấy bọn họ không hề có kết cấu, chỉ biết chém lung tung, chỉ dựa vào việc ba người đánh một người, làm người của bọn hắn không thể ra tay.
Ô Dã đột nhiên nhanh trí, hô lớn: “Bọn họ không phải là binh lính, là bá tánh người Hán, gϊếŧ đứa bé kia, chỉ có đứa bé kia biết công phu.”
Lưu Vĩnh nghe được tiếng la, trong mắt bắn ra hàn quang, thừa dịp sơ hở đã cho đối thủ một đao, quay người lại muốn đi gϊếŧ Ô Dã, lại bị một người Hồ chém tới, hắn vừa mới giơ đao che chắn liền bị đánh ngã ở trên mặt đất, người Hồ cười ha ha, “Người Hán đều là gà con, căn bản không đỡ được một kích, các huynh đệ, kết trận gϊếŧ chết bọn họ.”
Mục Dương Linh đang giúp Lưu Hiên phục hồi bẫy rập lại như cũ, lên tiếng quát to: “Ngăn cản không cho bọn hắn tập hợp, phân tán bọn hắn.”
“Không được a, A Linh, bọn hắn có quá nhiều người.”
Hiện tại bọn họ chỉ còn dư lại hơn hai mươi người, bọn họ ba đánh một, căn bản không rút ra được, người Hồ thì lợi hại hơn bọn họ, hai người đánh một người, chắc chắn sẽ không địch lại.
“A —— đường ca,” Phương Trụ Tử nhìn thấy đường ca của mình bị người Hồ gϊếŧ, sợ tới mức không cầm vững đao, vung đao chém lung tung nói, “A Linh, mau tới cứu biểu thúc a.”
Hgười Hồ dần dần tập hợp lại một chỗ, thôn Lâm Sơn không ngừng có người chết đi.
Mục Dương Linh cắn răng siết chặt nút thắt, lúc này mới khom lưng nhặt lên đao, thấp giọng nói: “Các ngươi ở đây trông coi, ta dẫn người đi lại đây.”
Có một người Hồ dùng một chân đá văng Lưu Đại Tráng, vung một đao về phía đầu của Lưu Vĩnh, Mục Dương Linh giơ đao ngăn cản, trực tiếp đẩy người Hồ lui ba bước về phía sau, lật tay vung một đao chém lên cổ người nọ, Mục Dương Linh kéo Lưu Đại Tráng, hô: “Toàn bộ rút lui, nhanh chạy trốn!”
Mục Dương Linh tiến lên cứu người, làm cho bọn họ bỏ chạy, chính mình một bên chém một bên dẫn người vào bẫy rập, dáng người của nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, trực tiếp bước qua bẫy rập, người Hồ đuổi theo ở phía sau giẫm lên mặt đất liền bị lún xuống, rơi vào trong hố, không chết cũng trọng thương, Mục Dương Linh tranh thủ cơ hội chui vào bên trong rừng cây.
Những thanh niên trai tráng còn lại của thôn Lâm Sơn cũng chạy đi ẩn núp, bên ngoài chỉ còn lại người Hồ.
Ô Dã cầm đao trong lòng nỗi lên cảnh giác, cẩn thận đi từng bước về phía trước, bởi vì sợ hãi bị địch nhân tách ra để đối phó, tất cả người Hồ đều tập hợp cùng nhau cẩn thận đi về phía trước.
Hiệu quả mà Mục Dương Linh muốn chính là cái này, mắt thấy đối phương đã tiến vào bên trong phạm vi bẫy rập, Mục Dương Linh thét dài một tiếng, chuyển động thân thể, Lưu Hiên chém đứt dây thừng, cách đó không xa một loạt cọc gỗ bay nhanh mà đến, người Hồ sợ tới mức kêu to, tránh né khắp nơi, nhưng bởi vì quá đông người mà bị vướng ngã, năm cái cọc gỗ đã đâm xuyên bụng và ngực của ba người ……
Ô Dã ngã ngồi trên mặt đất, đang muốn bò dậy để tránh né, đột nhiên trên đầu rớt xuống một loạt gai nhọn, người bị ngã trên mặt đất còn chưa kịp bò dậy để tránh né chỉ biết mở to hai mắt nhìn, chết không nhắm mắt.
Người Hồ dư lại nhìn thấy, đều sắp phát điên, oa oa kêu to, “Hùng ưng trên thảo nguyên chưa bao giờ sợ chết, chúng ta gϊếŧ bọn họ, nhất định phải gϊếŧ bọn họ.”
Mục Dương Linh phất tay, để mọi người cúi người xuống, tận lực không lộ diện, nàng quay đầu nhìn Lưu Lực khẽ gật đầu, đột nhiên Lưu Lực lấy hết sức chạy sâu vào bên trong rừng.
Động tĩnh khi Lưu Lực chạy đã kinh động đến người Hồ, người Hồ đã trở nên cẩn thận hơn, tuy rằng vẫn đuổi theo Lưu Lực, nhưng không còn lỗ mãng, mà chậm rãi đuổi theo ở phía sau, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Mục Dương Linh rút ra đoản đao mà Mục Thạch cho nàng, đi theo phía sau bọn hắn, thừa dịp người đi ở cuối cùng không có chuẩn bị, nàng che lại miệng mũi cắt cổ đối phương sau đó kéo người ra phía sau cây cối.
Lưu Hiên cùng đám người Lưu Vĩnh mở to hai mắt ở phía sau nhìn Mục Dương Linh lặng lẽ từng bước từng bước giải quyết đám người kia, người ở phía trước tựa hồ còn chưa có phát giác.
Lưu Lực mang theo bọn hắn xoay một vòng, chờ người Hồ kịp phản ứng, quay đầu nhìn lại thì mới phát hiện bọn hắn chỉ còn lại có sáu người.
Bọn hắn đều kinh sợ, Mục Dương Linh ngã ngồi trên mặt đất, nhìn Lưu Vĩnh thấp giọng nói: “Dẫn người xông lên, gϊếŧ bọn họ.”