Mục Thạch đã tìm được Lưu Hòa, thông tri cho hắn nói: “Chúng ta muốn chạy trốn để giữ mạng, không phải đi dạo chơi, kêu bọn họ vứt bỏ tất cả đồ vật vướng víu, muốn mạng hay là muốn tiền hãy để cho bọn họ suy nghĩ rõ ràng, còn có, ba mươi phút sau ta sẽ mang theo vợ con rời đi, có thể theo kịp hay không thì nhìn dựa vào năng lực của bọn họ, ta sẽ không dừng lại bước chân để chờ bọn họ.” Mục Thạch nhìn hắn chăm chú nói: “Ta không phải là phụ thân cùng mẫu thân của ta, vợ con của ta rất nhỏ yếu, ta sẽ không rời đi bọn hắn dù là nửa bước.”
Nói cách khác, Mục Thạch sẽ không giống Mục Nham vì Lâm Sơn Thôn mà hi sinh chính mình.
Lưu Hòa biến sắc, thần sắc phức tạp nhìn hắn nói, “Ngươi yên tâm, ta sẽ gọi người đi thông báo cho bọn họ, để cho bọn họ lập tức chuẩn bị chạy trốn.”
Lúc này Mục Thạch mới quay người trở lại bên cạnh vợ con, từ trong ngực rút ra một cây đoản đao đưa cho Mục Dương Linh, “Hài tử ngoan, cha phải chiếu cố nương của ngươi cùng các đệ đệ muội muội, cho nên chỉ sợ không rảnh để quan tâm tới ngươi, ngươi phải thường xuyên đi theo bên cạnh cha, bảo vệ tốt chính mình, biết không?”
Đây là vũ khí lợi hại lớn nhất của Mục Thạch, Mục Dương Linh do dự một chút liền nhận lấy cột vào trên đùi, “Cha, chúng ta mang theo tất cả mũi tên có trong nhà a.”
Mục Thạch gật đầu, “Ngươi lại đi lấy thêm một cây gậy bền chắc, nếu thật sự gặp phải người Hồ, ngươi liền đi lên cướp đao của bọn hắn, có binh khí, tỉ lệ sống sót mới lớn hơn nữa.”
Mục Dương Linh chạy về cõng cung tiễn của mình ở trên lưng, lại lấy thêm một cây gậy đặt ở trên xe đẩy tay, nhìn thấy ba mươi phút đã trôi qua, cũng không để ý đến các thôn dân còn đang thu dọn đồ đạc, nàng cùng phụ thân kéo xe đẩy tay liền rời đi.
Mã Lưu Thị dắt tay Tú Hồng đi theo sát ở bên cạnh bọn họ.
Lưu Hòa nhìn về phía các thôn dân hét lớn: “Im miệng! Các ngươi muốn ầm ĩ tới khi nào? Mục gia đã rời đi, người nào nguyện ý đuổi theo bọn họ thì ngay bây giờ liền rời đi, không muốn đi, thì tự mình tìm một chỗ để trốn, đừng tử thủ ở nhà, bằng không người Hồ kéo đến chính là cho không mạng.”
Lưu Hòa vừa nói, lúc này mọi người mới phát hiện Mục Thạch đã đẩy xe đẩy tay đi được trăm mét, mà một nhà già trẻ của Lưu Đại Tiền cùng Lưu Nhị Tiền cũng đi theo sau lưng Mục gia, Phương Lưu Thị thấy liền lớn tiếng khóc ròng: “Đại ca, nhị ca, đại tỷ, tại sao các ngươi lại nhẫn tâm bỏ ta lại để đi một mình?”
Lưu Đại Tiền bọn hắn cũng không quay đầu lại, Lưu Hòa khẽ quát: “Ngậm miệng, người Hồ ngay tại trên núi, ngươi sợ bọn hắn tìm không ra Lâm Sơn Thôn chúng ta cho nên mới la hét báo tin cho bọn hắn?”
Tiếng khóc của Phương Lưu Thị lập tức bị kẹt trong cổ họng.
Dù sao thì Lưu Hòa cũng có uy vọng, phát một trận tính tình, tất cả mọi người đều ngay ngắn trật tự, Lưu Hòa phân phó nói: “Chỉ lấy một chút áo bông chăn bông cùng lương thực, đồ vật khác có thể không mang thì sẽ không mang, trên đường không cho phép nhóm lửa ồn ào, tận lực đuổi kịp đội ngũ của Mục gia.”
Lưu Hòa liếc mắt nhìn các thôn dân một cái, quay đầu nhìn mấy người con trai nói: “Đại nạn lâm đầu riêng phần mình bay, bây giờ mọi người cũng tự lo cho mình đi thôi, mặc dù chúng ta là người một nhà, nhưng trên đường không ngừng xảy ra xung đột, nếu bị tách ra, các ngươi liền dùng hết sức lực để bảo trụ tính mạng của mình, chờ người Hồ thối lui, chúng ta sẽ trở lại.”
Lưu Đại Tráng đỏ hồng mắt đứng ở một bên đỡ mẫu thân, nhìn mấy người ca ca, gật đầu đáp ứng.
Một nhà Lưu hòa cũng đã đuổi kịp đội ngũ của Mục gia.
Người trong thôn nhìn thấy một nhà của thôn trưởng cũng rời đi, bọn họ không dám tiếp tục ở lại thu dọn đồ đạc, vội vàng lôi kéo đồ vật cùng người nhà đuổi theo, sau gần nửa canh giờ, Lâm Sơn Thôn cũng chỉ còn lại có mấy hộ không chịu rời đi, còn những người khác đều lôi kéo đồ vật đuổi theo đội ngũ của Mục gia.
Bởi vì trên mặt đất đều là tuyết trắng, ánh trăng chiếu trên mặt đất, chiếu sáng trưng con đường trước mặt , cho dù không châm lửa cũng có thể nhìn thấy rõ đường đi, ngoại trừ rét lạnh, một đoàn người ngược lại cũng không gặp nhiều gian nan khó khăn.
Mục Dương Linh lợi dụng thời gian rãnh quay đầu nhìn lại, một con đường kéo dài toàn là người, bất quá chỉ chừng 300 người, lại kéo một khoảng cách dài như vậy.
Rốt cuộc thì Mục Dương Linh cũng xuất thân từ trường quân đội, lúc này nàng cảm thấy nếu như bọn họ đυ.ng phải người Hồ, đối phương một đường liều chết chạy tới, bọn họ cũng chỉ có một con đường chết, biện pháp tốt nhất vẫn là chờ một chút, chờ người phía sau đuổi kịp, lại kết thành đội ngũ hình vuông.
Mắt thấy sắp đi hết đường nhỏ để đi lên đường lớn, Mục Dương Linh liền giữ chặt phụ thân, thấp giọng nói: “Cha, chúng ta không thể tự mình đi, nếu người Hồ đang ở trên đường lớn, chúng ta liền sẽ bị bọn họ đón đầu, ở đây chúng ta chỉ có mười mấy thanh niên trai tráng, còn chưa đủ để người Hồ mài dao, chúng ta cứ đi từ từ, chờ bọn họ đến gần, nhờ thôn trưởng kêu bọn họ kết thành đội ngũ hình vuông, tất cả mọi người đều cảnh giác, đề phòng đi về phía trước, tốt nhất là có thể tuyển ra mấy người để đi ra ngoài dò đường, cứ đi loạn không đầu không đuôi như vầy, chúng ta chết như thế nào cũng không biết.”
Mặc dù Mục Thạch đã từng vào Nam ra Bắc, nhưng sẽ không am hiểu về việc hành quân bày trận, nghe vậy thì trầm ngâm trong chốc lát, hắn cảm thấy lời nói của nữ nhi mỗi lần đi săn trong núi rừng đều ứng nghiệm, nói không chừng nàng có thiên phú trên phương diện này, liền gật đầu nói: “Nghe theo lời của ngươi, chỉ là nhà của chúng ta chỉ có ta là nam đinh, nếu chúng ta nhấc lên chuyện này, nhà chúng ta cũng phải ra một người.”
Lúc này để Mục Thạch bỏ lại vợ con đi lên phía trước để dò đường, cho dù đánh chết hắn thì hắn cũng sẽ không đồng ý, cho nên hắn bắt đầu cảm thấy rối rắm.
Mục Dương Linh thì nhìn về phía Thư Uyển Nương cùng các đệ đệ muội muội, nhìn thấy bọn họ nằm ở bên trên xe đẩy mặc dù đang kinh hoàng, nhưng cũng không có gì đáng ngại, mà Mã Lưu Thị cùng Tú Hồng cũng có thể vững vàng đi theo bên cạnh Mục Thạch, liền nói: “Cha, để cho ta đi thôi, ta là thợ săn, đối với mấy việc này chính là người lành nghề, ngươi chỉ cần chiếu cố người trong nhà là được.”
“Không được,” Thư Uyển Nương là người đầu tiên cự tuyệt, thiếu chút nữa đã vươn tay ra bắt lấy nàng, “Ngươi chính là một hài tử, sao có thể đi làm chuyện nguy hiểm như vậy? Người Hồ không giống với dã thú ở trong rừng.”
“Nương, tốc độ của ta rất nhanh, không tin ngươi cứ hỏi cha, nếu đυ.ng phải nguy hiểm ta còn có thể chạy vào trong rừng, ai có thể hiểu rõ mảnh rừng núi này hơn ta? Hơn mấy trăm người, cũng nên có người ra mặt.” Mục Dương Linh lại đi thuyết phục Mục Thạch, “Cha, khí lực của ta thì ngươi cũng biết, công phu của ta cũng không tệ, ba năm người không đến gần được thân thể của ta, cho dù là người Hồ, khí lực tối đa cũng chỉ lớn hơn người Hán một chút, ngài đừng lo lắng.”
Mục Thạch nhìn đội ngũ kéo dài ở đằng sau đang đi lên, cũng không nói chuyện, Mục Dương Linh liền nói ra lời hung ác: “Nếu không có người đi, nhà chúng ta lại đi đầu, thật sự đυ.ng phải người Hồ, nương cùng các đệ đệ muội muội sẽ là người đầu tiên gặp nạn.”
Thư Uyển Nương căn bản chạy không thoát, càng không cần phải nói đến hai hài tử mới vừa được sinh ra, đến lúc đó người Hồ xông lên như ong vỡ tổ, chẳng lẽ Mục Thạch còn có thể bảo vệ được mọi người? Coi như tăng thêm Mục Dương Linh thì cũng không được.
Cho nên biện pháp tốt nhất chính là điều tra tình huống từ sớm, gặp người Hồ thì sẽ tránh đi, tránh không khỏi cũng có thể trước tiên nghĩ ra biện pháp dàn xếp cho vợ con.
Mục Thạch sờ lên đầu Mục Dương Linh, con mắt đỏ bừng nói: “Vậy ngươi phải cẩn thận, nếu gặp phải nguy hiểm liền chạy vào trong núi, đừng quản người khác, trước tiên bảo trụ mạng nhỏ của mình mới là quan trọng.”
Mục Dương Linh gật đầu.
Lúc này Mục Thạch mới xoay người đi tìm Lưu Hòa.
Đợi người phía sau đuổi kịp, Lưu Hòa liền tìm đến mấy ông lão trong thôn, nói: “Thạch Đầu nói chúng ta cứ đi như vầy là không được, chúng ta sẽ bị người Hồ chém giống như chém dưa , phải kết thành đội ngũ hình vuông. Ta đã thương lượng cùng Đại Tiền và Nhị Tiền bọn họ, cứ dựa theo việc phân thành năm tổ giống như lúc trước lên núi săn thú, lúc trước nhà ai cùng nhà ai được tập kết thành một tổ, bây giờ cũng như vậy, mỗi một tổ đều vây người già vào giữa, thanh niên trai tráng thì cầm đồ vật canh giữ ở bên ngoài, chúng ta chạy hướng tây, chỉ hi vọng buổi tối hôm nay có thể bình an đến được huyện thành, chỉ cần đến được huyện thành, chúng ta liền an toàn.”
Những người khác đều không có ý kiến, nhóm người già đều đồng ý, nhóm thanh niên trai tráng nghe được mệnh lệnh đều tụ lại với nhau, sau khi thôn dân của Lâm Sơn Thôn tụ họp lại với nhau rất nhanh đã chia làm 5 đội đội ngũ hình vuông.
Mục Thạch lại chọn ra sáu người ở bên trong đi theo Mục Dương Linh, dẫn đầu đi về phía trước để điều tra.
Sáu người được chọn đều từng đi theo Mục Dương Linh lên núi, cho nên đối với mệnh lệnh của Mục Dương Linh, bọn họ đều rất tuân thủ, một nhóm bảy người đi lên trên đường lớn.