Nửa đêm Thư Uyển Nương cảm thấy bụng đau từng cơn, nàng khó chịu mở to đôi mắt, chỉ cảm thấy bụng nhỏ muốn chảy ra thứ gì đó, đã từng có hái lần kinh nghiệm sinh sản nàng biết đây là muốn sinh.
“Làm sao vậy?” Ở thời điểm Thư Uyển Nương vừa động thì Mục Thạch đã tỉnh dậy, hắn ấn chăn xuống, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Ta giống như muốn sinh,” Thư Uyển Nương hít sâu một hơi, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Ngươi đi gọi bà đỡ tới đây.”
“Sao lại nhanh như vậy? Không phải còn nửa tháng?” Mục Thạch bối rối, vội vàng đứng dậy mặc quần áo, một bên sờ bụng của nàng, “Có phải vô cùng đau đớn? Ta đi gọi dì tới đây nhìn xem.”
“Mặc nhiều quần áo một chút ……” Thư Uyển Nương thấy Mục Thạch chỉ khoác một kiện quần áo đã muốn chạy ra bên ngoài, vội hô, chỉ là người đã nhanh như chớp chạy ra cửa phòng.
“Dì, mau đứng lên, Uyển Nương muốn sinh.”
Mã Lưu thị nghe vậy thì vội bò dậy, hai cháu gái cũng đi theo dụi mắt rời giường, bà vội đè lại các nàng nói: “Mau nằm xuống, các ngươi cũng giúp không được việc gì, Tú Hồng, chiếu cố muội muội ngươi.”
Mã Lưu thị chạy nhanh mặc quần áo đi cùng Mục Thạch nhìn xem Thư Uyển Nương, Mục Dương Linh đã ở trong phòng, thấy hai người tiến vào, vội vàng nhường lại vị trí cho bọn họ.
Mã Lưu thị sờ sờ bụng của nàng, nói: “Đúng là muốn sinh, ngươi chạy nhanh lên trên trấn đi tìm bà đỡ, ta sẽ nấu nước ấm trước.” Lại nhìn bên ngoài, lúc này trời lại rơi tuyết, trong mắt của bà hiện lên lo lắng, kéo Mục Thạch ra bên ngoài, thấp giọng nói: “Trời đang rơi tuyết mặt đất dưới chân rất dễ trơn trượt, ngươi phải cẩn thận, lát nữa ta sẽ kêu A Linh đi tìm hai người mợ của ngươi tới làm trợ thủ, ngươi đừng hoảng hốt, cứ chậm rãi mà đi.”
Bởi vì trời đổ tuyết cho nên đã có không ít người đi trên đường bị ngã chết hoặc quăng ngã thành người tàn tật, Mục Thạch là trụ cột ở trong nhà, Mã Lưu thị không phải không lo lắng.
Mục Thạch lại gật đầu không thèm để ý, hắn đi vào nhà khoác thêm quần áo, nắm tay Thư Uyển Nương nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta rất nhanh sẽ trở về.” Lại nhìn Mục Dương Linh nói: “Nhìn thật kỹ nương của ngươi,” dừng một chút lại đè thấp thanh âm chỉ có hai người mới nghe được, nói: “Nếu là…… giữ nương của ngươi.”
Mục Dương Linh nghiêm túc gật đầu, “Cha yên tâm, ta biết làm như thế nào.”
Lúc này Mục Thạch mới mở cửa bước nhanh chạy lên trên trấn.
Từ nơi này đi lên trên trấn cũng không xa, khi thời tiết tốt, với tốc độ bình thường của Mục Thạch, nửa canh giờ là có thể đến, hiện tại trời đang rơi tuyết, trên mặt đất lại có tuyết đọng thật dày, nói là chạy, nhưng cũng chỉ ở chỗ tuyết có độ dày không sâu, gặp gỡ những nơi có độ dày sâu, chỉ có thể tận lực cất bước chân rộng hơn một chút.
Mã Lưu thị nhìn thấy Mục Thạch đã rời đi thì bà cũng vội vàng đi vào nhà nhìn Thư Uyển Nương, kêu Mục Dương Linh đi tìm hai đệ muội của bà tới đây, thấy Tú Hồng cũng bò dậy, liền nói: “Tú Hồng, ngươi đi vào phòng bếp nấu nước ấm, nấu nhiều một chút để làm dự phòng.”
Mã Lưu thị lại tìm ra đồ vật dùng cho việc sinh sản, ngâm trong nước sôi, chờ hết thảy đã an bài thỏa đáng, lúc này mới ngồi ở trước giường của Thư Uyển Nương, ôn nhu hỏi: “Hiện tại còn đau hay không?”
Thư Uyển Nương lắc đầu, “Cổ đau kia hiện tại đã qua, dì yên tâm, hẳn là không nhanh như vậy.”
Mã Lưu thị cũng không có lạc quan, tuy rằng bà chỉ sinh một hài tử, nhưng phụ nhân trong thôn muốn sinh sản bà cũng sẽ đi qua hỗ trợ, lâu rồi thì kiến thức cũng nhiều, Thư Uyển Nương đã là thai thứ ba, tử ©υиɠ hẳn là sẽ mở ra rất nhanh, chỉ sợ đợi không được bà đỡ đến.
Nhưng bụng của Thư Uyển Nương lại quá lớn, chỉ sợ trong lúc sinh sản sẽ không thuận lợi, tuy rằng có thể chờ đến lúc bà đỡ tới đây, nhưng việc này sẽ mang ý nghĩa là khó sinh, Mã Lưu thị càng không muốn nhìn thấy loại tình huống này.
Vốn dĩ sinh sản chính là một chân bước vào quỷ môn quan, nếu khó sinh, hơn phân nửa thân mình đều vào quỷ môn quan, toàn dựa vào vận khí nhìn xem có thể kéo người trở về hay không.
Mã Lưu thị ở chỗ này suy nghĩ miên man, Lưu mẫu cùng Lưu nhị mẫu đã mang theo con dâu của từng người chạy lại đây.
Thấy Mục Dương Linh ngồi ở trong phòng sinh, Lưu mẫu vội đuổi nàng ra ngoài, “Ngươi là một tiểu cô nương sao có thể ở chỗ này? Mau đi ra ngoài, mau đi ra ngoài.”
Mục Dương Linh bắt lấy đầu giường, nói: “Cha ta đã kêu ta ở chỗ này nhìn nương, ta không đi, dì bà, cho ta lưu lại nơi này đi.” Một câu của Mục Dương Linh đã xác định địa vị chủ đạo của Mã Lưu thị ở trong nhóm người.
Mã Lưu thị cũng sợ Mục Dương Linh rời đi sẽ làm Thư Uyển Nương lo lắng, liền vỗ vỗ tay của nàng, nhìn Lưu mẫu nói: “Cứ để nàng ở lại nơi này đi, đây là nương của nàng đang sinh đệ đệ, không có việc gì.”
Lưu mẫu thấy đại cô tử đã lên tiếng, bà cũng không còn phản đối.
Mã Lưu thị phân phó Lưu Trương thị, “Ngươi đi thủ phòng bếp, nấu nhiều nước sôi,” lại phân phó Lưu Triệu thị, “Đồ vật ta đã tìm ra, có nước nóng thì ngâm vào, nhất định phải rửa sạch sẽ.”
Lại nhìn Lưu mẫu cùng Lưu nhị mẫu nói: “Chị em dâu các ngươi đều đã có vài hài tử, cũng có kinh nghiệm, cùng ta thủ ở trong phòng đi.”
Hai người đồng ý, tiến lên sờ soạng một chút bụng của Thư Uyển Nương, đều không khỏi nhíu mày, ngày thường nhìn Thư Uyển Nương cũng không béo, bụng cũng không lớn, hiện tại người đã gầy thành như vậy, tại sao bụng lại lớn như thế?
Đây đúng là chỗ mà Mã Lưu thị lo lắng nhất, lúc sinh sản sợ nhất là thai nhi quá lớn hoặc vị trí của thai không đúng.
Thư Uyển Nương sợ lạnh, mới vào mùa thu đã mặc quần áo nhiều hơn người khác, chờ đến cuối mùa thu, trên người đã mặc vào áo kẹp, bởi vậy nhìn không ra nàng béo hay gầy, bụng lớn hay nhỏ cũng bị quần áo che lấp, chờ đến khi Mã Lưu thị tới đây, khi đó tuyết lớn rơi đầy trời, Thư Uyển Nương hận không thể đem chăn khoác ở trên người, Mã Lưu thị càng không biết.
Vẫn là do mấy ngày hôm trước bà đỡ tới đây sờ bụng của Thư Uyển Nương, lúc này Mã Lưu thị mới nhìn thấy bụng của nàng, lúc ấy bà đã cảm thấy bụng của nàng quá lớn, bà cũng nói việc này với bà đỡ, bà đỡ cũng nói bụng có chút lớn, cần phải chú ý một chút.
Mục Thạch dự định qua mấy ngày nữa sẽ đi lên trên trấn đón một bà đỡ tới ở trong nhà, nhưng ai biết hài tử sẽ sinh ra sớm.
Cô tức ba người ngồi ở trong phòng đều có chút lo lắng, không ai dám nói chuyện này cùng Thư Uyển Nương và Mục Dương Linh.
Mục Thạch đã đi được nửa canh giờ, tử ©υиɠ của Thư Uyển Nương đã bắt đầu mở ra, từng đợt đau đớn thổi quét thần kinh của nàng, Mục Dương Linh gắt gao bắt lấy tay của nàng, ở bên tai nàng thấp giọng khuyến khích, “Nương, không cần gấp, từ từ tới, chúng ta làm theo dì bà hít sâu……”
Chờ lúc Mục Thạch cõng bà đỡ một chân sâu một chân cạn chạy vào trong nhà, Thư Uyển Nương đã kêu gào gần mười lăm phút.
“Thạch Đầu ngươi đã trở lại, mau, mau kêu bà đỡ tới đây nhìn xem, vị trí thai của Uyển Nương giống như không đúng.”
Bà đỡ dọc theo đường đi đều được Mục Thạch cõng, cho nên vẫn có tinh thần tràn đầy, cũng không do dự, trực tiếp vọt vào phòng sinh, kéo ra hai chân của sản phụ nhìn nhìn, lại sờ sờ bụng, nói: “Thai vị không thành vấn đề, phỏng chừng là do hài tử quá lớn, chạy nhanh giúp sản phụ nấu một chén đường đỏ,” lại nhìn Thư Uyển Nương nói: “Ngươi đừng kêu, giữ lại sức lực, lát nữa ta kêu ngươi dùng sức, ngươi lại dùng sức, ngươi đã sinh qua hai lần, lần này dù thai có lớn một chút cũng không thành vấn đề, nghe theo lời của ta sẽ không sai.”
Bà đỡ có thái độ chắc chắn đã làm Thư Uyển Nương buông lỏng tiếng lòng, nàng tin tưởng nghe theo lời của bà đỡ.
Lúc này bà đỡ mới quay đầu nhìn Lưu mẫu nói: “Đi đem một chậu nước ấm tới……”
Thư Uyển Nương lại bắt đầu đau, bà đỡ vội vàng tiến lên đè lại nàng, nói: “Hít một hơi, nghẹn lại cho ta, đúng, chính là như vậy, tốt, dùng sức, đi xuống dùng sức, nhanh!”
Thư Uyển Nương dựa theo chỉ thị của bà đờ mà làm theo, nàng gắt gao cắn chặt miếng vải bố được nhét ở trong miệng, cũng nắm chặt tay của nữ nhi, lúc này đã nghe thấy tiếng bà đỡ hô: “Rất tốt, đã nhìn thấy đầu của hài tử, tới, chúng ta lại hít một hơi, đúng, hít sâu, nghẹn, dùng sức, bật hơi ra bên ngoài, dùng sức cho ta …… Nhìn thấy bả vai của hài tử, lại đến một lần……”
Thư Uyển Nương chỉ cảm thấy có thứ gì đó từ trong cơ thể chảy ra ngoài, lúc này đã nghe được bà đỡ cao hứng nói: “Chúc mừng, chúc mừng, là một nam hài.”