Chương 63: Tuyết lớn ( hạ )

Bầu trời âm u, Mục Thạch nhìn mây đen ở nơi chân trời, nhìn Mục Dương Linh nói: “Ngày mai chỉ sợ sẽ còn có tuyết rơi, cũng không biết nhà dì cả bà của ngươi như thế nào, ngày mai cha sẽ dậy sớm để đi tới nhà của dì cả bà nhìn xem, thuận tiện rửa sạch đường ở trong núi.”

“Cha, tuyết lớn như vậy, đi đường núi sẽ rất nguy hiểm.”

Mục Thạch hơi mỉm cười, vuốt đầu của nàng nói: “Tuyết rơi ở trong núi sẽ bị cây lớn che chắn, so với tuyết ở bên ngoài thì cũng không nhiều lắm, đường ở trong núi cũng không khó đi, cha cũng có kinh nghiệm, ngươi yên tâm, cha đi đường sẽ không bị ngã.”

Mục Dương Linh quay đầu lại nhìn thoáng qua Thư Uyển Nương, thấp giọng nói: “Cha, vậy ngươi phải sớm trở về, mấy ngày nay tâm thần của nương có chút không yên.”

Mục Thạch cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua thê tử, còn chưa đến một tháng nữa là đến ngày sinh, có thể là do thời tiết đột nhiên thay đổi đã làm Uyển Nương không khoẻ, hai ngày nay nàng luôn nhíu lại mày, buổi tối cũng ngủ không yên.

Mục Thạch cũng không dám rời nhà quá lâu, bởi vậy nói: “Ngươi yên tâm, cha sẽ nhanh chóng trở về, nếu nương của ngươi không thoải mái, ngươi liền đi tìm cữu mẫu các nàng, mời các nàng tới đây hỗ trợ.”

Lời nói là nói như thế, nhưng Mục Thạch lại không muốn giao thê tử cho người khác, cho nên ngày hôm sau lúc Thư Uyển Nương còn đang tỉnh ngủ hắn đã rời giường mặc quần áo, cũng không ăn cơm sáng, trực tiếp leo núi đi qua thôn Tây Sơn.

Thời gian Mục Dương Linh đi qua núi bên kia là 30 phút, dưới tình huống trên đường có tuyết rất khó đi, Mục Thạch cũng chỉ đi có 30 phút là tới thôn Tây Sơn, nhìn thấy căn nhà của Mã Lưu thị, cả khuôn mặt của Mục Thạch đều rét lạnh.

Một nửa phòng ở bên trái của Mã gia đã bị tuyết đè sụp, hai đứa nhỏ Tú Hồng đang mặc áo bông vây quanh ở chậu than, nhưng một bên đã hở gió, dù đang nhóm lửa, hai đứa nhỏ vẫn rụt cổ gắt gao rúc vào nhau.

Ánh mắt của Mục Thạch tìm một vòng cũng không nhìn thấy Mã Lưu thị, ánh mắt của hắn hơi trầm xuống, hắn sải bước đi vào Mã gia, “Tú Hồng, tổ mẫu của ngươi đâu?”

Mã Tú Hồng kinh hỉ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng hô: “Biểu thúc!”

Mã Tú Lan nhìn thấy Mục Thạch, “Oa” một tiếng khóc ra.

Tú Hồng lau nước mắt nói: “Tổ mẫu đi tìm thôn trưởng, nhà của chúng ta bị sập, hôm qua tổ mẫu đã đi tìm thôn trưởng, muốn nhờ mọi người hỗ trợ đắp lại phòng ở, nhưng thôn trưởng lại nói trong thôn có không ít nhà gặp tai nạn, tạm thời không thể đến nhà ta được, đêm qua chúng ta đã vây quanh ngồi một đêm bên chậu than, tổ mẫu không cho chúng ta ngủ, trời vừa sáng, tổ mẫu lại đi tìm thôn trưởng.”

Thôn trưởng của thôn Tây Sơn cũng là tộc trưởng của Mã gia, Mục Thạch biết rất rõ tính tình của người Mã gia, huống chi, lần này tuyết tai đã làm cho từng nhà đều bị nạn, thôn Lâm Sơn bởi vì có Lưu Hòa, người nọ đã xem sự an ổn của gia tộc làm nhiệm vụ của mình, lại coi trọng danh dự, lúc này mới đem nhà mình đặt ở cuối cùng, trợ giúp nhà người khác vượt qua khó khăn trước.

Tộc trưởng của Mã gia không có những phẩm đức này, quan trọng nhất chính là, Lưu Hòa ở thôn Lâm Sơn có uy vọng nói một không hai, còn tộc trưởng của Mã gia, nghĩ đến Mã Đại Quý dám chỉ vào cái mũi của tộc trưởng Mã gia để mắng to, Mục Thạch cho rằng bọn họ không thể giúp dì cả xây lại phòng ở.

Nhìn thời tiết này, chiều nay hoặc buổi tối chỉ sợ lại muốn rơi thêm một trận tuyết lớn, nếu bọn họ qua đêm ở trong căn phòng này, cho dù không ngủ, không chết cũng sẽ bị bệnh nặng.

Mục Thạch nói: “Các ngươi thu dọn một chút, biểu thúc sẽ mang các ngươi về nhà của ta.”

Ánh mắt của Tú Hồng sáng lên, rồi lại buồn bã, nói: “Tổ mẫu sẽ không đồng ý?”

“Các ngươi chỉ lo thu thập đồ vật ở trong nhà, lát nữa ta sẽ nói với tổ mẫu của các ngươi.”

Mã Tú Hồng biết đồ vật đáng giá của nhà mình đặt ở nơi nào, Mã Lưu thị đã lớn tuổi, sợ mình một ngày nào đó sẽ chết đi, cho nên đã đem chỗ cất tiền, chỗ cất khế đất nói cho cháu gái lớn.

Mã gia cũng chỉ có vài món đồ đáng giá, còn có lương thực cùng quần áo của bọn họ và thịt khô lúc trước Mục Dương Linh đưa tới.

Mã Tú Hồng cầm một cái sọt lớn đem mấy thứ này cất giấu, chờ Mã Lưu thị trở về, nàng đã thu thập đồ vật không sai biệt lắm.

“Đi tới nhà của ngươi ở?” Mã Lưu thị mở to hai mắt nhìn thoáng qua hai cháu gái, chỉ do dự một chút sau đó gật đầu, nói: “Được, chỉ là trong nhà có nhiều đồ, nhất thời không dọn kịp.”

Chuyện khác thì không nói, nhưng lương thực Mã gia đều đặt ở trong phòng, khẳng định Mục Thạch khiêng không hết.

Mục Thạch cười nói: “Dì, không bằng đem lương thực gởi lại bên này, chờ thêm vài ngày người trong tộc rút ra được thời gian, ta cùng biểu ca biểu đệ bọn họ lại tới đây giúp ngươi xây dựng phòng ở cho thật tốt.”

Mã Lưu thị lau nước mắt, nghẹn ngào gật đầu, “Được, đều nghe ngươi.”

Mã Lưu thị lấy ra hai con thỏ hoang đi tìm Mã Trương thị, nhờ nhà bọn họ hỗ trợ bảo quản lương thực ở trong nhà.

Mã Trương thị trong khoảng thời gian này được không ít chỗ tốt từ Mục Dương Linh, thấy Mã Lưu thị đi cùng Mục Thạch, lại thấy bà cầm theo đồ vật tới đây, tự nhiên là nguyện ý, lập tức kêu nam nhân của nhà mình cùng Mục Thạch khiêng lương thực tới đây, lại mời mấy nhà ở phụ cận chứng kiến.

Mục Thạch có sức lực lớn, qua lại mấy lần thì đã khiêng xong, hắn lo lắng thê tử trong nhà, cho nên chuyển lương thực đến nhà Mã Trương thị xong, liền nhìn Mã Lưu thị nói: “Dì, chúng ta đi thôi.”

“Đi từ trong núi?” Mã Lưu thị nhìn thoáng qua tuyết trắng ở trên núi đang đọng lại ở trên cây.

“Ta ôm hai đứa nhỏ, dì yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện.” Sọt lớn của bọn họ cũng không có chứa đầy, Mục Thạch trực tiếp đặt Tú Lan ở trong sọt, tuy rằng nàng đã bảy tuổi, nhưng chỉ lớn bằng tiểu Bác Văn, cho nên bỏ vào sọt rất vừa vặn.

Mục Thạch dặn dò Tú Lan, “Lát nữa ngươi cầm lấy dây thừng ở hai bên sọt, không cần sợ hãi, có chuyện gì thì nói cùng tổ mẫu và biểu thúc, biết không?”

Tú Lan cẩn thận gật đầu.

Mục Thạch muốn ôm Tú Hồng, Tú Hồng lại nói: “Biểu thúc, ta có thể tự mình đi.”

Mục Thạch cũng không miễn cưỡng, trực tiếp một trái một phải đỡ Mã Lưu thị cùng Tú Hồng đi về phía trước, đi đến đường hẹp thì sẽ nghiêng thân mình đỡ các nàng đi xuống, chờ đến lúc bốn người từ trong núi đi ra ngoài, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút chật vật, cũng may bọn họ chỉ đi hơn nửa canh giờ thì đã ra ngoài.

Mục Thạch thấy các nàng bị đông lạnh đến môi đều tái xanh, liền nói: “Chúng ta chạy nhanh về nhà đi, các ngươi cũng có thể ấm áp thân mình.”

Mục gia tổng cộng có năm gian, ngoại trừ một gian ở giữa dùng để làm nhà chính, bên trái có một gian để Mục Thạch cùng Thư Uyển Nương ở, bên phải có một gian để Mục Dương Linh cùng tiểu Bác Văn ở, còn có một gian để đồ tạp vật, dư lại một gian dùng để dự phòng.

Thư Uyển Nương dự định đầu xuân năm sau sẽ để tiểu Bác Văn dọn ra ngoài, đơn độc ở một phòng.

Tuổi của tỷ đệ bọn họ ngày càng lớn, lại ở cùng một chỗ thì sẽ không thích hợp.

Cho nên gian phòng kia rất sạch sẽ, giường đất cùng chăn đều có sẵn, tổ tôn ba người chỉ thu thập một chút là có thể vào ở.

Mục Dương Linh ở trong phòng bếp nấu nước ấm cho các nàng ấm thân thể, “Lát nữa các ngươi tắm rửa một cái liền thoải mái.”

Mã Tú Hồng xấu hổ rụt rụt người, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn biểu tỷ.”

Mục Dương Linh nhìn thoáng qua giày cùng áo bông trên người của nàng đều ướt đẫm, cười nói: “Biểu muội không bằng tới giúp ta nhóm lửa, ta không biết làm việc nhà.”

Mã Tú Hồng cao hứng nói: “Được nha, biểu tỷ nghỉ ngơi đi, ta tới nhóm lửa.” Mã Tú Hồng kéo muội muội cùng nhau ngồi xổm nhóm lửa trong phòng bếp.