- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cô Nương Nhà Thợ Săn
- Chương 60: Chỗ tốt
Cô Nương Nhà Thợ Săn
Chương 60: Chỗ tốt
Đồ vật lấy về thôn, vẫn là Lưu Hòa có kiến thức rộng rãi, cười to nói: “Thứ này ít nhất phải trên 100 năm, các ngươi cầm đi huyện thành, ít hơn sáu mươi lượng thì không được bán.”
Lời này vừa ra, toàn thôn đều cao hứng.
Thật sự có giá trị sáu mươi lượng, bán đi mỗi nhà ít nhất có thể được phân 900 văn tiền, phải biết rằng, dân quê ăn uống đều từ nhà mình trồng, ngay cả quần áo đều là ba năm mới, ba năm cũ, khâu khâu vá vá thêm ba năm, sau đó đứa lớn đem cho đứa nhỏ lại mặc thêm vài năm, cho nên ngoại trừ việc nộp thuế mọi người phải đổi thành tiền, đa số thời điểm trong nhà đều không có tiền mặt.
Cho nên 900 văn cũng được xem là một số tiền lớn.
Người trong thôn cao hứng giống như ăn tết, chỉ có không khí của nhà Lưu Hòa cùng nhà Phương Trụ Tử có chút không đúng.
Không khí của nhà Lưu Hòa chỉ có chút nặng nề, trong lòng tiếc hận mà thôi, còn nhà của Phương Trụ Tử lại ồn ào đến tận trời.
Phương Lưu thị chọc vào đầu của nhi tử mắng, “Tại sao ngươi lại ngu ngốc như vậy a? Lúc ấy ngươi nên đi đào, dù đào hỏng, cũng có giá trị ba bốn mươi lượng, cũng tốt hơn hiện tại vừa bị người mắng vừa không có tiền.”
Phương Trụ Tử không kiên nhẫn nói: “Lúc ấy lão hổ cùng gấu đen đều sắp chạy tới, nhi tử ngươi không chạy chẳng lẽ còn ở lại nơi đó cho chúng nó ăn? Đừng nói nhân sâm, nhi tử ngươi cũng đều không có.”
“Không phải A Linh cũng ở nơi đó hay sao? Ngươi không kêu nàng chống đỡ cho ngươi?”
“Ngươi nghĩ cũng quá đẹp, lúc ấy nàng nói sinh tử tự lo, quay đầu liền đi, không mang theo chút do dự.” Phương Trụ Tử oán hận nói: “Đều là thân thích của nàng, đối với Lưu Đình bọn họ thì có vẻ mặt ôn hoà, đối với ta thì không có sắc mặt tốt, nương, rốt cuộc ngươi có phải là khuê nữ của Lưu gia hay không? Hay là do người ta nhặt được từ trên đường lớn?”
“Chó má ngươi, nói bậy bạ gì đó?” Phương Lưu thị buồn bực nói: “Mục Dương Linh cô gái nhỏ này,” Phương Lưu thị khẽ cắn môi, rốt cuộc nói không nên lời, cũng không thể làm gì bà ta chỉ có thể nói: “Ngươi nhìn chằm chằm nhà của Lưu Đại Tráng cho ta, thứ này là do ngươi cùng Đại Tráng phát hiện, nếu Lưu gia dám muốn chia nhiều, ngươi phải muốn được chia giống như bọn họ, đã biết chưa?”
Phương Trụ Tử đồng ý.
Bán nhân sâm tổng cộng được 82 lượng bạc, nghe người này nói nhân sâm có hơn 200 năm, bọn họ chạy vào rất nhiều hiệu thuốc mới nói được giá này.
Thôn trưởng tập trung mọi người lại, nói: “Lúc trước đã nói lấy thứ này ra để an ủi mọi người, thôn chúng ta tổng cộng có 68 hộ, cho nên mỗi nhà sẽ được phát một lượng 2 tiền, dư lại 340 văn ta làm chủ đưa cho A Linh để mua đường ăn.”
Lưu Hòa nói xong quay đầu lại nhìn Mục Dương Linh, cười nói: “Hài tử, đừng ghét bỏ, tiền cũng không nhiều lắm, là Đại Tráng biểu cữu nhận lỗi với ngươi.”
Mục Dương Linh cười cười, tiến lên tiếp nhận, nói: “Cữu gia, cha ta đã đáp ứng cho ta tiếp tục mang nhóm biểu cữu vào núi, bất quá hắn không cho ta lại đi sâu vào bên trong, cho nên lần sau ta chỉ đi dạo ở bên ngoài cánh rừng, không muốn đi xa.”
Nghe nói chuyện vào núi không bị hủy bỏ, mọi người đều cao hứng.
Mục Dương Linh liền nói: “Mọi người lại nghỉ ngơi thêm hai ngày, chờ trong núi yên tĩnh thêm một chút thì chúng ta sẽ vào núi, đúng rồi cữu gia, chừng nào thì chuyện của dì cả bà được xử lí?”
Lưu Hòa biết nàng đang lo lắng cho Mã Lưu thị, liền cười nói: “Yên tâm đi, chúng ta đã đi tìm Mã gia, việc này đã được định ra, chỉ chờ hai bên chọn được ngày lành thì sẽ chính thức đi qua đo đạc lại ruộng đất, nếu hai ngày này ngươi không có việc gì để làm thì cũng có thể đi nhìn dì cả bà của ngươi.”
Thời điểm Mục Dương Linh mang theo mọi người vào núi, Lưu Đại Tiền đã thừa dịp mọi người đều đang cảm kích Mục gia thì đưa ra đề nghị muốn đi đến thôn Tây Sơn.
Có Lưu Hòa ra mặt, lại có hơn phân nửa tộc nhân là tráng niên đều tiến đến, Mã gia không tình nguyện thì cũng chỉ có thể nhường một bước, tạm thời đồng ý đem đồng ruộng trả lại cho Mã Lưu thị, chờ bà trăm năm ( qua đời ) thì gia tộc lại thu hồi.
Sau khi Mục Dương Linh nghe xong thì hiện ra gương mặt tươi cười, dì cả bà có thêm đồng ruộng, mùa xuân lại mời người đến trồng trọt một chút, tới lúc thu hoạch vụ thu ít nhất có thể khoan khoái không ít, hơn nữa, lấy số tuổi làm mai ở thời đại này, qua mấy năm nữa Mã Tú Hồng sẽ phải xuất giá, vừa lúc lương thực còn dư lại có thể chuẩn bị một ít của hồi môn.
Mục Dương Linh nghĩ đến mấy ngày hôm trước nàng có thu hoạch không nhỏ, dự định lấy ra một ít đưa cho dì cả bà.
Mục Dương Linh phân con mồi cùng đội săn, đồ vật mà nhà nàng muốn đưa lên trên trấn đều phải mới mẻ, theo khoảng cách săn thú ngày càng gia tăng, Mục Dương Linh cũng không bảo đảm mỗi ngày đều sẽ trở về trước chính ngọ, cho nên con mồi được đưa lên trên trấn đều là Mục Thạch bắt được từ trong núi ra lấy ra giao cho Lưu Hiên hỗ trợ đưa lên trên trấn.
Còn thỏ hoang mà Mục Dương Linh được phân, hoặc là nhà mình ăn, hoặc là giao cho Lưu Hiên cùng Lưu Trang hỗ trợ làm thành thịt khô.
Lưu Đại Tiền cảm thấy Mục Dương Linh đã vì bọn họ mà làm rất nhiều việc, chỉ hỗ trợ làm chút thịt khô, bất quá là giúp một chút bận bịu.
Hiện tại thịt khô đang được phơi ở nhà lớn của Lưu gia, Mục Dương Linh trực tiếp nhặt đầy một sọt, Lưu nãi nãi nhìn thấy không khỏi nói: “Ngươi đưa một ít cho dì bà ngươi là chuyện tốt, nhưng cũng không cần đưa nhiều như vậy, đưa quá nhiều chỉ sợ dì bà của ngươi sẽ ngượng ngùng, cũng không chịu nhận lấy.”
“Ta biết, ta cầm đi đổi đồ vật cùng dì bà, cữu nãi nãi, ta đi trước.”
Mục Dương Linh đi lên trên núi hái mấy lá cây rất lớn để che khuất cái sọt, lúc này nàng mới đi nhanh về phía thôn Tây Sơn.
Mục Dương Linh mới vừa rời núi đã bị Mã Trương thị nhìn thấy, Mã Trương thị đang ở dưới chân núi nhặt củi, thấy Mục Dương Linh đi ra từ trên núi, liền giơ lên gương mặt tươi cười, “Là A Linh a, mau đến chỗ thím.”
Mục Dương Linh nhìn thoáng qua bó củi ở dưới chân nàng, đi qua hỏi: “Mã nhị thẩm, ngươi tới đây để nhặt củi?”
“Đúng vậy, không qua bao lâu thì sẽ bắt đầu vào mùa đông, hiện tại ta đã bắt đầu nhặt củi,” Mã Trương thị ngắm cái sọt của Mục Dương Linh hỏi: “A Linh lại mang đồ tới cho dì bà của ngươi?”
Mục Dương Linh nghĩ nghĩ liền buông sọt, từ bên trong xách ra một con thỏ đưa cho Mã Trương thị, “Mã nhị thẩm, dì bà của ta sống ở thôn Tây Sơn còn cần ngươi chiếu cố, tuy rằng con thỏ này đã làm thành thịt khô, nhưng hương vị cũng không tệ lắm, ngài lấy về nếm thử đi.”
Đôi mắt của Mã Trương thị sáng lấp lánh, nàng tiếp nhận đồ vật, cười nói: “Ngươi yên tâm, dì bà của ngươi đã tuổi lớn, Tú Hồng thì vẫn còn nhỏ, ta cũng thường xuyên kêu tiểu tử của nhà ta giúp đỡ gánh nước dùm bọn họ.”
Mục Dương Linh vừa nghe, mặc kệ thật hay giả, lại từ trong sọt xách ra một con thỏ nhét vào trong tay của Mã Trương thị, “Về sau còn nhờ Mã nhị thẩm giúp dì bà của ta một chút.”
Dù sao thì Mã Trương thị cũng đã cầm chỗ tốt của nàng, lần sau nàng tới hỏi Tú Hồng, nếu Mã Trương thị không giúp, lần sau cũng không cho nàng, nếu giúp thì cho nàng một ít đồ vật cũng không sao.
Mã Trương thị kinh hỉ.
Kỳ thật nàng cũng không có nói dối, tuy rằng nàng thích chiếm tiện nghi, nhưng đối với Mã Lưu thị thì thật sự đồng tình, cho nên trong nhà có thời gian rảnh rỗi thì nàng sẽ kêu đại nhi tử gánh nước, khiêng đồ vật giúp Mã Lưu thị,.
Đương nhiên nàng cũng ôm một tia tâm tư muốn lấy chút chỗ tốt từ Mục Dương Linh.
“Vậy Mã nhị thẩm cứ bận việc, ta đi tìm dì bà của ta.”
“Được, được, ngươi mau đi đi.”
Mục Dương Linh đến đây làm Mã Lưu thị thật cao hứng, thấy nàng lấy tới nhiều đồ vật như vậy, bà biết nói thêm nữa thì lần sau nàng cũng sẽ lấy tới, cho nên Mã Lưu thị cũng không nói nhiều, trực tiếp đi đến vườn rau hái cho nàng một sọt cùng hai túi đồ ăn cho nàng mang về, nói: “Hiện tại thời tiết đã trở lạnh, ngươi lấy về đặt ở trong hầm, mùa đông lại lấy ra ăn.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cô Nương Nhà Thợ Săn
- Chương 60: Chỗ tốt