Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Nương Nhà Thợ Săn

Chương 59: Xử lý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong thôn còn chưa quyết định có vào núi hay không thì lại đưa ra một tin tức lớn.

Sở dĩ Lưu Đại Tráng trì hoãn thời gian là bởi vì hắn phát hiện ra một cây nhân sâm, vì tỏ ý xin lỗi, Lưu Đại Tráng nguyện ý đem cây nhân sâm này nhập vào của công, nhưng vấn đề là ai vào trong núi để đào.

Đó là nơi từng xuất hiện lão hổ cùng gấu đen, lúc ấy hai con mãnh thú đánh nhau đều rống rất to, người trong thôn đều nghe được.

Cho dù tiền tài động lòng người, lúc này vẫn không ai dám vào núi đi đào.

Cho nên Lưu Hòa đi tìm Mục Thạch, nói: “Chờ trận gió này qua đi, ta muốn mời ngươi mang theo đám người Đại Tráng vào núi một chuyến, đem đồ vật đào ra, bán lấy tiền phân cho các thôn dân.” Nói tới đây, Lưu Hòa thở dài: “Rốt cuộc cũng bởi vì Đại Tráng nhà ta đã dọa mọi người sợ, còn làm A Linh lâm vào hiểm cảnh.”

Trong lòng Lưu Hòa đã tính toán, chờ số tiền này tới tay thì lấy ra một bộ phận đưa cho cha con Mục gia, thứ nhất là vì an ủi bọn họ, thứ hai là thù lao bọn họ dẫn người vào núi.

Mục Thạch lại nói: “Việc này không trách Đại Tráng, là do hài tử của nhà ta có lá gan quá lớn.” Còn có Phương Trụ Tử khuyến khích.

Mục Thạch không thích Phương Lưu thị, cũng không thích Phương Trụ Tử, khi còn nhỏ chính là Phương Trụ Tử đã dẫn đầu khi dễ hắn, lần này bởi vì hắn đến trễ làm nữ nhi lâm vào hiểm cảnh, Mục Thạch đã hạ quyết tâm, năm nay sẽ không cho Mục Dương Linh vào núi.

“Thôn trưởng yên tâm đi, chờ thêm hai ngày trong núi yên tĩnh lại thì ta sẽ dẫn bọn hắn vào núi.”

Lưu Hòa thấy Mục Thạch đồng ý thì thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Mục Thạch xoay người trở về tìm Mục Dương Linh tính sổ.

Mục Dương Linh đang xấu hổ ghé vào trên giường, dùng chăn chùm đầu, tiểu Bác Văn ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ chăn, dùng hành động an ủi tỷ tỷ.

Thư Uyển Nương cũng ngồi ở một bên, trong tay cầm lọ thuốc nói: “Chạy nhanh buông ra cho ta, ta giúp ngươi bôi thuốc.”

Mục Dương Linh ở trong chăn rầu rĩ nói: “Ta không bôi thuốc, cũng không cảm thấy đau.”

“Cha ngươi ra tay không biết nặng nhẹ, làm sao không đau? Ta là nương của ngươi, ngươi còn thẹn thùng? Chạy nhanh buông ra cho ta.” Thư Uyển Nương dùng hết sức để kéo cũng không kéo ra, bực bội nói: “Có phải ngươi còn muốn cha ngươi đánh một trận? Không trách cha ngươi lại muốn đánh ngươi, tính tình của ngươi cũng quá kiên cường, lúc đó không biết chạy trốn, còn chạy tới dẫn dắt gấu đen cùng lão hổ rời đi, ngươi xem đó là con thỏ sao? Một cái tát của gấu đen là có thể đánh ngươi thành thịt vụn, ngươi thiếu chút nữa đã hù chết nương, ngươi có biết hay không?”

Mục Dương Linh xốc chăn lên nói: “Nương, trước đó trong lòng ta đã có tính toán, ta chỉ cần bò lên trên cây lớn trước khi bọn nó tới đây thì sẽ không có việc gì, xong đi, cho dù ta kiên cường, làm không đúng, nhưng cha cũng không thể đánh mông của ta a, ta đã bao lớn rồi.” Mục Dương Linh trừng mắt nói: “Mục Bác Văn ngươi cười cái gì? Có tin ta đánh mông của ngươi hay không.”

Đôi tay của Tiểu Bác Văn ôm lấy mông, ủy khuất nhìn mẫu thân, “Nương ——”

Thư Uyển Nương tức giận nhìn nữ nhi, đi kéo quần của nàng, nói: “Cởi ra cho ta, ta giúp ngươi bôi thuốc.”

Mục Dương Linh gắt gao giữ chặt quần, hô: “Thật sự không có việc gì, thật sự, mẹ ruột a, ta thật sự không lừa ngươi, cha dùng sức cũng không lớn!”

Mục Thạch từ ngoài cửa tiến vào, Thư Uyển Nương ngừng tay, đứng dậy nói: “Ngươi đã trở lại? Thôn trưởng tìm ngươi làm cái gì?”

Mục Thạch đem ánh mắt dừng ở trên người của nữ nhi, nói: “Ở trong núi Đại Tráng đã phát hiện ra một cây nhân sâm, ta đã đáp ứng qua hai ngày sẽ dẫn bọn hắn vào núi một chuyến.”

Mục Thạch nhìn nữ nhi hừ lạnh nói: “Ta tới là muốn nói cho ngươi, năm nay ngươi không được vào núi.”

Mục Dương Linh há to miệng, phản kháng nói: “Vì cái gì? Cha, cùng lắm thì ta không đi vào sâu vào bên trong, ta chỉ ở bên ngoài có được không?”

“Không được,” Mục Thạch nói: “Trước kia ta cảm thấy ngươi là một người có lòng cẩn thận, nhưng lần này lá gan của ngươi cũng quá lớn, dám một mình đi đối đầu với hai mãnh thú, ngươi chán sống?”

Mỗi lần nhớ tới việc này, Mục Thạch đều tức giận một lần.

Vì sao hắn sẽ yên tâm để nữ nhi một mình đi vào núi?

Ngoại trừ nữ nhi có kỹ xảo săn thú cùng kỹ xảo thăm dò dấu vết, chính là bởi vì nữ nhi có tính tình cẩn thận.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần gặp được nguy hiểm, nàng sẽ nhanh chóng quyết định lựa chọn ra phương thức chính xác để tránh thoát, có rất nhiều lần Mục Thạch bởi vì ở cùng nữ nhi cho nên mới tránh được một ít nguy hiểm.

Nữ nhi, so với hắn còn muốn cẩn thận bảo vệ mạng nhỏ.

Nhưng nữ nhi luôn cẩn thận bảo vệ mạng nhỏ lại dám chạy tới làm thiêu thân lao đầu vào lửa.

Chuyện này làm cho Mục Thạch phẫn nộ đồng thời còn ghen ghét, nữ nhi đối xử với các thôn dân so với người làm cha như hắn còn muốn tốt hơn.

Mục Dương Linh cũng không biết suy nghĩ của lão cha, chỉ quấn lấy hắn nói: “Cha, hiện tại đã không đơn giản là vì muốn người trong thôn có cuộc sống tốt hơn mà vào núi, mà là vì giảm bớt số lượng của con thỏ.” Mục Dương Linh nói: “Mỗi ngày cha vào núi còn đi sâu hơn chúng ta, khẳng định cũng biết, trong núi con thỏ thật sự quá nhiều, tới mùa xuân sang năm sẽ càng nhiều, đến lúc đó cỏ xanh ở trong núi đều bị ăn xong, con thỏ chỉ có thể xuống núi ăn hoa màu, nếu cuộc sống của mọi người không tốt, cha cảm thấy cuộc sống của chúng ta có thể tốt hơn không?”

Mục Dương Linh nhìn về phía bụng của Thư Uyển Nương, nói: “Bắt đầu vào mùa đông nương sẽ sinh sản, đầu xuân năm sau tiểu đệ đệ cũng mới ba tháng, Bác Văn cũng phải đi học đường để đọc sách, cha, ta không muốn ủy khuất bọn đệ đệ.”

Mục Thạch có thái độ kiên quyết của lập tức buông lỏng.

Mục Dương Linh lôi kéo tay của hắn nói: “Cha, ta sẽ không mang theo nhóm biểu cữu đi vào quá sâu, chúng ta chỉ đi về phía đông, vẫn luôn đảo quanh ở bên ngoài, ngươi thấy thế nào?”

Mục Thạch hừ hừ hai tiếng, nói: “Nhìn xem tình huống trong rừng rồi nói sau.”

Mục Dương Linh thấy khẩu khí của hắn đã mềm thì thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Vào lúc ban đêm, trong rừng truyền đã đến một trận tiếng sói tru, mà ở địa phương xa hơn thì lại truyền đến vài tiếng hổ gầm, thôn Lâm Sơn ngoại trừ hài tử, các đại nhân đều trợn mắt đến hừng đông.

Ban đêm nghe được vài động tĩnh kia đã dọa mọi người muốn phá gan.

Mục Thạch cũng luôn trợn tròn mắt, trong lòng giống như có lửa đốt.

Nơi mà hắn đi còn sâu hơn nữ nhi, tình huống ở bên trong núi rừng hắn hiểu biết còn nhiều hơn nữ nhi, nếu nói bên ngoài con thỏ đã thành đàn, thì ở sâu bên trong núi rừng đều có thể tùy ý thấy được con thỏ.

Con thỏ ở bên trong không to mọng bằng bên ngoài, trong đó bãi cỏ thưa thớt thậm chí con thỏ đã có hiện tượng đói gầy.

Ở trong núi hắn đã thấy qua mấy chỗ dấu vết mà mãnh thú lưu lại, chúng nó đều đang tìm kiếm con mồi để cất giữ ăn qua mùa đông, tuy rằng năm rồi động vật cũng muốn chuẩn bị con mồi qua mùa đông, nhưng chưa bao giờ điên cuồng cùng cấp bách như vậy.

Mục Thạch mơ hồ nhớ rõ khi hắn còn nhỏ phụ thân đã nói qua, động vật trên thảo nguyên rất có linh tính, chúng nó đối với cảm giác nguy hiểm còn muốn chuẩn xác hơn con người.

Có thể làm cho động vật cấp bách muốn tìm đồ ăn lưu trữ qua mùa đông, Mục Thạch chỉ nghĩ đến một khả năng.

Mục Thạch duỗi tay sờ sờ bụng của thê tử, cảm giác được hài tử đang nhẹ nhàng đá vào tay của hắn, thê tử cảm thấy không khoẻ khẽ nhíu mày, trong lòng Mục Thạch chua xót, hài tử của hắn, vẫn không thể đuổi kịp thời điểm tốt.

Mặc kệ bên ngoài như thế nào, hắn phải vì thê nhi mà nâng đỡ một góc trời, ít nhất muốn cho bọn họ áo cơm vô lo.

Trong lòng Mục Thạch hạ quyết định, duỗi cánh tay ôm lấy thê tử, nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.

Qua hai ngày, Mục Thạch do thám biết được bên trong núi rừng đã an tĩnh, lúc này mới mang theo đám người Lưu Đình Lưu Đại Tráng đi đào nhân sâm.

Phương Trụ Tử nháo cũng muốn đi, lý do là, hắn cũng là người phát hiện đầu tiên.

Lưu Hòa chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không ngăn cản.

Cây nhân sâm vẫn còn ở nơi đó, Mục Thạch cũng không biết phải đào như thế nào, cũng may hắn có mang theo cái cuốc, người cũng không ít, dứt khoát đào dọc theo quanh thân của cây nhân sâm, đào lên một khối to, sau đó chậm rãi lột bỏ bùn đất, một cây nhân sâm hoàn hảo xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Cây nhân sâm đã phát triển thành hình người, mọi người tụ ở bên nhau kinh ngạc cảm thán, “Cây này bao nhiêu năm?”

“Có thể là 50 năm?”

“Ta nhìn không giống, phải từ 80 đến 100 năm.”

“Ngươi cũng đừng thổi, nếu từ 80 đến 100 năm, nơi này nằm ở bên ngoài sao không bị người phát hiện?”

“Được rồi, được rồi, chúng ta cũng không hiểu, quay đầu lại đi lên trên trấn hỏi một chút sẽ biết.”

Mục Thạch thu hồi nhân sâm, nói: “Thứ này đưa lên trên trấn chỉ sợ bán không được giá, vẫn nên đem lên huyện.”

“Đúng vậy, trên trấn chỉ có một y quán, còn là của Hà gia, nhà bọn họ thu mua lương thực cùng chúng ta đều muốn ép giá xuống thấp, chứ đừng nói đến việc mua nhân sâm, ta thấy vẫn nên đi huyện thành, tuy rằng xa, nhưng sự lựa chọn cũng nhiều a.” Lưu Viên vừa nói như vậy, mọi người đều đồng ý.
« Chương TrướcChương Tiếp »