Lưu Lãnh cầm nồi dự phòng đặt ở trên bếp lò được tạo ra từ mấy hòn đá, nấu một nồi thịt thỏ hầm, lại lấy nửa con thỏ ra cắt thành từng miếng nhỏ xuyên thành từng chuỗi nhỏ để nướng ăn.
Chỉ có hài tử từ sáu tuổi trở lên mới có thể ăn đồ nướng, mấy tiểu hài tử chỉ có thể chảy nước miếng, không có biện pháp, biểu muội đã từng nói dạ dày của tiểu hài tử rất kiều khí, bọn họ lại thường xuyên bị đói, cho nên không cho ăn đồ nướng.
Ngay cả tiểu Bác Văn cũng chỉ có thể ôm thỏ con ở một bên chảy nước miếng.
Mục Dương Linh cầm gậy gỗ tước thành một đầu nhọn đứng ở dưới sông, ngắm cá trong nước, đứng nửa ngày, trong lúc thịt thỏ đã gần chín nàng mới nhanh chóng xuống tay đâm một con cá trắm cỏ nhìn qua rất lớn.
Mục Dương Linh ha ha cười, ném tới trên bờ, nhìn Lưu Lãng phất tay nói: “Làm sạch hầm canh cá.”
“Lấy về cho biểu thẩm ăn đi.”
“Nương của ta không ngửi được mùi tanh, lấy về ta cũng không biết xử lý, để ở chỗ này hầm canh cá ăn đi, trong con cá có rất nhiều dinh dưỡng, cho Bác Văn nhà ta một chén.”
Lưu Lãng đồng ý.
Lúc này Mục Dương Linh mới ôm tiểu Bác Văn đi ăn.
Mọi người giống như đang đánh giặc tiêu diệt hết đống đồ ăn, tắt lửa, đem nồi giấu đi, lúc này mới ôm bụng ai về nhà nấy.
Sau khi Mục Dương Linh về nhà đã bị Thư Uyển Nương quở trách, Mục Dương Linh giúp đệ đệ lau mặt rửa tay đặt hắn ở trên giường, chính mình cũng tắm rửa, thay đổi một thân quần áo, bò lên trên giường ngủ, nàng kéo qua chăn che lại bụng, nói: “Nương, đệ đệ quá an tĩnh, nên thường xuyên chơi đùa cùng mọi người, lá gan mới có thể lớn, luôn ở nhà đọc sách, về sau sẽ biến thành một con mọt sách.”
Nói xong thì lật người đi ngủ trưa, tiểu Bác Văn đã sớm ngủ như heo con.
Thư Uyển Nương nhìn hai đứa nhỏ, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lấy mền che cái bụng cho bọn hắn , lúc này mới đi ra ngoài đóng cửa, về phòng của mình.
Vào lúc ban đêm Mục Thạch cũng không có trở về, Mục Dương Linh kiểm tra cửa sổ, lại cầm gậy gộc đặt ở mép giường, lúc này mới lên giường ngủ.
Ngày hôm sau rời giường cũng chờ đến khi các hương thân ở trong thôn đều gây ra động tĩnh mới cõng sọt đi vào núi, cùng ngày, nàng đã đưa cho Lưu Nhị Tiền một ít con mồi, con mồi còn dư lại thì đưa đến tiệm cơm cùng tửu lầu, cầm tiền đi về nhà.
Thẳng đến buổi chiều Mục Thạch mới trở về, Thư Uyển Nương giúp hắn chuẩn bị nước ấm rửa mặt, thấy sắc mặt của hắn đầy mỏi mệt, thì hỏi: “Tối hôm qua ngươi ngủ ở đâu?”
“Ở trong thành tìm một khách điếm có giá tiện nghi ở một đêm, ta đi ngủ một giấc trước, buổi tối ăn cơm thì kêu ta.”
Ánh mắt của Mục Dương Linh đảo qua quần áo của Mục Thạch, thấy nương đau lòng, nàng cũng không dám mở miệng.
Phía sau quần áo của lão cha đều dính một ít rơm rạ, Mục Dương Linh dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đêm qua hắn đã ngủ ở bên trong miếu thổ địa ở huyện thành.
Thư Uyển Nương cũng không hoài nghi, nàng đi chuẩn bị cơm chiều cho trượng phu.
Mục Dương Linh nói: “Cha, ngày mai ngươi nghỉ ngơi một ngày đi, ta sẽ vào núi sau đó đi lên trên trấn đưa con mồi, ngày kế tiếp ngươi lại đi huyện thành.”
Mục Thạch gật đầu, “Được, cha đi nghỉ ngơi trước, lát nữa đệ đệ ngươi trở về đừng cho hắn vào nhà làm ầm ĩ ta.”
Hành trình tạm thời của Mục gia đã được định ra như vậy, Mục Thạch nghỉ ngơi một ngày sau đó sẽ đi một chuyến đến huyện thành, một chuyến đi sẽ tiêu phí thời gian là hai ngày.
Việc làm ăn ở trên trấn toàn bộ giao cho Mục Dương Linh, nàng một bên cung cấp con mồi cho tiệm cơm cùng tửu lầu, một bên cùng Lưu Nhị Tiền lén lút kiếm tiền trinh.
Cũng trong thời điểm này, lương thực ở trong thôn cũng đã được bán đi, bán theo giá lương thực của năm trước.
Lưu Nhị Tiền vì chuyện này đã cố ý ở nhà một ngày, bọn họ không biết người thu lương thực là ai, nhưng thấy không phải là người của ba nhà Viên ngoại lang, Lưu Đại Tiền chỉ do dự một chút đã đại biểu các hương thân đồng ý, hắn yêu cầu muốn tiền mặt.
“Cũng không biết bọn họ là ai, nếu đắc tội các lão gia viên ngoại lang, chúng ta……” cha của Mã Đại Tráng do dự.
Lưu Nhị Tiền hừ lạnh nói: “Đắc tội thì như thế nào? Quê nhà hương thân, bọn họ ra giá thấp như vậy cũng không cảm thấy hổ thẹn? Nếu đắc tội cũng là bọn họ đắc tội với chúng ta trước, trước đó chúng ta đã cùng với mấy thôn khác thương lượng sẽ cùng nhau đi tìm thương nhân ở bên ngoài để bán lương thực, hiện tại cũng không cần tìm, vừa vặn có người thu thập bọn họ.”
Lưu Đại Tiền trừng mắt nhìn đệ đệ một cái, lại nhìn mọi ngươi nói: “Yên tâm đi, ta đã đi hỏi thăm, những người này đều dùng một giá tiền để thu mua lương thực ở các thôn xung quanh, mấy thôn kia cũng đều vui vẻ, đừng nói các lão gia Viên ngoại lang không trút giận đến trên đầu chúng ta, cho dù là xung đột, chẳng lẽ các hương thân ở làng trên xóm dưới chúng ta còn sợ ba người bọn họ?”
Pháp không trách chúng, vừa nghe nói không chỉ có thôn của mình, mọi người đều yên tâm.
Vì thế, vào ngày hôm sau khi những người thu lương thực tới đây, có không ít người đã từ trong nhà lấy ra lương thực muốn bán của cải lấy tiền mặt.
Phí bốc xếp của bọn họ cần giao tiền, ngày thường một ít kim chỉ cũng cần tiền, năm nay coi như được mùa, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có thể đổi một chút.
Đổi lương thực, túi tiền cũng căng phồng, không khí của toàn bộ thôn đều trở nên vui vẻ.
Có người vui mừng cũng có người buồn, Lưu viên ngoại, Triệu viên ngoại cùng Trương viên ngoại cơ hồ sắp tức chết rồi, mấy ngày hôm trước chưởng quầy đã đi xuống nông thôn để thu mua lương thực, bọn họ muốn áp chế khí thế của những người chân đất, trước tiên sẽ treo bọn họ, quay đầu lại đè giá thấp hơn một thành, đến lúc đó lòng dạ của bọn họ sẽ hoảng hốt, cũng chỉ có thể bán ra giá thấp.
Việc này không chỉ ở Thất Hương Trấn bọn họ, vài vị hương thân ở trên huyện cũng đã thống nhất, ai biết mới mấy ngày, lại có người dám đến địa bàn của bọn họ để thu mua hàng hóa?
Lại nghe ngóng ở trên huyện, thế mới biết nơi xảy ra chuyện không chỉ có Thất Hương Trấn, thậm chí các châu các huyện đều có người lấy giá tiền của năm trước để thu mua lương thực, đưa toàn bộ đều là tiền mặt.
Vài vị hương thân lão gia đã đứng ngồi không yên, bọn họ không ngừng tìm kiếm bối cảnh phía sau của những người này, bọn họ cũng không dám tùy tiện ra tay, mọi người chỉ có thể gặp mặt suy nghĩ biện pháp.
Bọn họ rảnh rỗi nghĩ cách, những người thu mua lương thực căn bản cũng không dừng lại, một đi thôn lại một thôn.
Người của thôn Lâm Sơn cũng không biết mấy việc này, bọn họ đang cao hứng vì bán lương thực đã kiếm lời cũng không ít, Lưu Nhị Tiền đi tìm Mục Dương Linh, kiêu ngạo nói: “Hiện tại Nhị cữu gia của ngươi cũng có tiền, ngày mai ta liền đi lên trên trấn tìm một bà tử đi một chuyến đến Tứ thôn.”
Mục Dương Linh hoài nghi nhìn về phía hắn, “Nhị cữu mẫu sẽ không đánh ngươi?”
“Nói bậy cái gì đó?” Lưu Nhị Tiền trừng mắt nói: “Một cái bà nương có thể quản đến trên người của lão gia tử sao? Việc này ngươi đừng động, xem ta.”
Mục Dương Linh co rút khóe miệng, nàng đã từng nhìn thấy nhị cữu mẫu xách theo cái chày gỗ đuổi theo nhị cữu gia từ trong nhà, khi đó nhị cữu gia ngay cả đánh rắm cũng không dám đánh một cái a.
“Được, ta nghe nhị cữu gia.”
Lưu Nhị Tiền đi lên trên trấn tìm một bà tử biết ăn nói, cho nàng 500 văn tiền, nhờ nàng ra mặt đi tìm bà cốt.
Nói là bà cốt, kỳ thật chính là một bà tử bình thường ở nông thôn, bất quá nàng biết xem tướng bịa một ít chuyện, dần dần, mọi người cũng đều tin nàng, nhưng cuộc sống của nhà nàng cũng không tốt, phía dưới có vài đứa nhi tử, trong nhà đồng ruộng cũng không nhiều lắm, tuy có nhà mời nàng đi đoán mệnh xem tướng, cho tiền công cũng bất quá là mười mấy hai mươi văn tiền vất vả.
Cho nên Mục Dương Linh đã lấy ra một lượng bạc làm phí “sửa miệng”, lại đến một bà tử biết ăn nói, mặc dù bà cốt do dự, nhưng vẫn đồng ý.
Đến nỗi muốn nói như thế nào thì phải xem trí tuệ của nàng, chỉ cần không kéo Mã Lưu thị xuống nước là được.