Mục Dương Linh kêu bọn họ nhìn con thỏ của nàng, nói: “Con thỏ được cha ta săn ở trên núi vào buổi sáng hôm nay, một con thỏ đổi hai cân bông mới.”
“Một buổi sáng mà có thể săn được nhiều như vậy?”
Mục Dương Linh ngượng ngùng cúi đầu nói: “Chúng ta đã bố trí bẫy rập trước đó, tăng thêm người trong nhà cũng nhiều, cũng có thế săn, bọn họ còn đang ở trong núi, chỉ để ta đem đi bán kiếm tiền mua chút bông cùng đồ vật, nhưng bày quán sẽ mất rất nhiều thời gian, còn phải nộp rất nhiều thuế, cho nên……”
Vài vị lão bản đều hiểu rõ, còn có người cảm thán nói: “Thuế thương nghiệp lại tăng, cũng không biết đầu xuân năm sau trong tiệm có còn mở cửa hay phải đóng cửa a.”
Mục Dương Linh trong lòng nhảy dựng, thuế thương nghiệp lại tăng?
“Tiền thì không có, nhưng dùng bông đổi thật ra cũng không tệ, ta muốn nhìn con thỏ của ngươi, sau đó chọn một con mang về nấu một bữa ăn ngon cho hài tử trong nhà.”
Đây là lần đầu tiên Mục Dương Linh làm loại chuyện này, nhưng mấy người này lại rất quen thuộc, ngày thường cũng có người ở nông thôn đến đây bán hàng rong hoặc cầm lương thực hoặc những đồ vật khác để trao đổi cùng bọn họ, chỉ cần tránh né lính tuần tra, mọi người đều mừng rỡ lấy vật đổi vật.
Mục Dương Linh rất nhanh đã đưa ra ngoài bốn con thỏ, nàng kiểm tra bông mà bọn họ mang đến sau đó nhét vào trong túi mà nàng mang theo, rồi mới cõng ở trên người.
Lão bản thấy Mục Dương Linh sắp rời đi, lại hỏi: “Cô nương còn muốn đổi đồ vật gì? Ta nhìn trong sọt của ngươi còn có bảy tám con thỏ.”
“Nương của ta đang mang thai, ta muốn đổi một chút đường đỏ táo đỏ long nhãn cùng đồ vật bổ máu,” nói xong lại tiếc hận nói: “Đáng tiếc hiệu thuốc không có lão bản ở đó, bằng không ta sẽ chạy tới đổi một chút dược liệu.”
Lão bản cười ha ha, nói: “Dược liệu là không thể đổi, bất quá các vật nhỏ còn lại thật ra cũng không khó đổi, ta nói cho ngươi, đi đến cuối phố, quẹo hướng trái vào tiệm tạp hóa, cửa tiệm kia là thân thích của nhà ta, nhà hắn nhiều người, gia cảnh cũng không trở ngại, ngươi muốn đổi thì đi nơi đó đổi, khẳng định có thể đổi ra ngoài.”
Mục Dương Linh cảm kích một tiếng, đi ra cửa tiệm nàng đã đi theo lời chỉ dẫn của lão bản, đồ vật mà trong nhà yêu cầu cũng không nhiều lắm, nhưng kỳ thật linh tinh vụn vặt cũng không ít.
Mục Dương Linh đi tới tiệm tạp hóa, nàng nói thẳng ý đồ đến đây, cũng nói lão bản cách nơi này không xa đã giới thiệu chỗ này, nàng rất thuận lợi dùng hai con thỏ đổi lấy không ít táo đỏ đường đỏ, còn cầm được một bao kẹo mà tiểu hài tử thích ăn, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Mục Dương Linh đi tìm phụ thân.
Mục Thạch mới vừa đi ra từ tửu lầu, những con thỏ đã chết cũng không còn, con thỏ còn sống cũng bán ra hơn phân nửa, còn dư lại bảy con, thấy nữ nhi còn dư lại sáu con, liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, “Đi, chúng ta đi lên chợ để bày quán.”
“Cha, ta nghe nói thuế thương nghiệp lại tăng.”
Mục Thạch hơi nhíu mày, “Chúng ta đi hỏi một chút.”
Đúng là thuế thương nghiệp đã tăng, nhưng cũng không nhiều lắm, lấy quy mô bày quán của Mục gia, mỗi ngày muốn nộp nhiều hơn năm văn tiền, nhưng tích tiểu sẽ thành đại, đặc biệt là bá tánh bọn họ, năm văn tiền có thể làm rất nhiều chuyện.
Nhưng cũng không thể không nộp thuế, nếu bày quán ở bên ngoài mà bị phát hiện, hàng hóa sẽ bị tịch thu, còn bị phạt tiền.
Mục Thạch nhìn đồ vật mà nữ nhi đã đổi, vuốt đầu của nàng nói: “Ngày mai cha vẫn sẽ đi huyện thành, cách một ngày đi một chuyến, ngươi sẽ ngốc ở trong nhà chiếu cố nương cùng đệ đệ của ngươi, mặc dù lấy vật đổi vật cũng là một biện pháp, nhưng nhà của chúng ta nhỏ, đồ vật có thể sử dụng cũng rất ít, đổi trở về thì có cái gì để dùng? Vẫn là bạc tốt.”
Mục Dương Linh bị lời nói của Mục Thạch làm cho ủ rũ cụp đuôi : “Ta quên mất chuyện này.”
Mục Thạch cười nói: “Ngươi còn nhỏ, có thể nghĩ ra biện pháp này cũng đã không tệ.”
Mục Dương Linh lại có chút ủ rũ, tuổi của nàng cũng không nhỏ nha.
Hai cha con bán hết con thỏ, lại mua một ít gạo kê, lúc này mới đi về nhà.
Mục Thạch đem chuyện đi huyện thành nói cùng thê tử : “Trên trấn không tiêu thụ hết con thỏ, sau này ta cùng A Linh mỗi buổi sáng đều sẽ vào núi, ta đi huyện thành, nàng đi lên trên trấn đưa hàng hoá cho tiệm cơm cùng tửu lầu, không đến nửa canh giờ là có thể về đến nhà, nàng trở về ngươi cũng đừng cho nàng vào núi, kêu nàng mang theo đệ đệ cùng nhau chơi đùa ở trong thôn.”
Thư Uyển Nương gật đầu đồng ý, “Kêu nàng học một ít việc may vá cùng với ta đi, sau này nàng xuất giá cũng không thể không biết mấy thứ này.”
“Được, buổi chiều cho nàng chơi một canh giờ, học một canh giờ.”
Hai người bọn họ đã định ra thời gian học tập hằng ngày cho Mục Dương Linh.
Mục Dương Linh cũng có kế hoạch của mình, buổi sáng vào núi, mườ giờ là có thể xuống núi, đem con mồi lên trên trấn sau đó sẽ trở về nhà, đi qua đi lại cũng chỉ có một giờ.
Có thể bồi đệ đệ chơi một giờ, sau đó về nhà ăn cơm, buổi chiều có thể mang theo bọn họ đi bắt cá nướng con thỏ ăn, còn có thể đi tới núi lõm để chơi trò chơi, hứa hẹn dạy Lưu Lãng học chữ cũng phải lên kế hoạch……
Mục Dương Linh đột nhiên nghĩ đến dì cả bà, ánh mắt sáng rực, vừa đúng lúc, lúc trước nàng còn phát sầu việc không có thời gian đi tìm bà cốt, lúc này không phải đã có thời gian rồi sao.
Mục Dương Linh cười hắc hắc, cho dù không thể giúp dì cả bà lấy lại ruộng đất, ít nhất cũng có thể giúp cuộc sống của dì bà ở thôn Tây Sơn nhẹ nhàng hơn một chút.
Mục Dương Linh đã xác định ra mục tiêu sau này của nàng, sáng sớm hôm sau nàng đã bò dậy, đắp chăn đàng hoàng cho đệ đệ, rời giường rửa mặt đi theo phụ thân vào núi.
Bởi vì muốn đi huyện thành, hai cha con lấy ra bản lĩnh, ra sức săn thật nhiều con thỏ.
Trong núi có rất nhiều con thỏ, chỉ cần đi sâu vào bên trong một chút, trong vòng trăm bước chân đã có thể tìm được hai động thỏ, Mục Dương Linh chặn một cái động, lại đốt cỏ để huân con thỏ cho nó chạy ra ngoài, biện pháp này còn nhanh hơn việc dùng mũi tên, nàng chọn ra những con thỏ to lớn ném vào trong bao tải, con thỏ nhỏ thì thả cho nó chạy.
“Cha, ngươi có muốn mang theo mấy con thỏ con vào thành hay không? Ta nghe nói các thiếu gia tiểu thư trong huyện thành còn kiều khí hơn các tiểu thư công tử ở trên trấn, cũng thích nuôi con thỏ, dù sao ngươi vào thành cũng phải đi tìm tiệm cơm cùng tửu lầu để bán con thỏ, không bằng mang nhiều thêm mấy con thỏ con, quay đầu đưa cho quản sự của tiệm cơm cùng tửu lầu, kêu bọn họ mang về cho hài tử trong nhà chơi, hoặc là cho tiểu thư thiếu gia của bọn hắn chơi?”
“Con thỏ dơ hề hề, ai sẽ thích chơi loại này? Ta chỉ nghe nói qua ăn con thỏ cùng nuôi ngựa nuôi mèo, chưa nghe nói qua có người nuôi con thỏ.”
Mục Dương Linh không phục, “Con thỏ đáng yêu hơn con mèo.”
Mục Thạch xách lên một con thỏ, “Con thỏ to mọng như thế này, những tiểu thư đó ôm được sao? Ta nhìn thấy nương của ngươi cũng không thích nuôi con thỏ, nhưng thật ra nàng muốn nuôi một con mèo.”
Đối với Mục Thạch, thẩm mỹ của thê tử còn đáng tin cậy hơn nữ nhi nhiều, ít nhất thê tử từng là thiên kim tiểu thư, còn nữ nhi?
Thôi đi, không phải lão cha khiêm tốn, đứa nhỏ này so với nam hài còn giống nam hài hơn.
Mục Dương Linh vốn đang suy nghĩ có nên đưa thỏ con cho nhóm thiếu gia tiểu thư hay không, thấy lão cha không tín nhiệm nàng, liền chạy đi tìm thỏ con, lần này nàng không thả mấy con thỏ con, nàng xách lại đây bỏ vào trong bao tải, nói: “Tới huyện thành nếu bọn nó còn sống, vậy lấy ra để tặng người, cha, ngươi nghe theo lời của ta nhất định sẽ không sai, rất nhiều tiểu nữ hài tiểu thiếu gia thích nuôi con thỏ, con thỏ đáng yêu a, ngươi nhìn nhi tử của ngươi được nuôi thỏ con cũng thật cao hứng.”
“Bởi vì đệ đệ của ngươi không có gì để nuôi, ngươi mua một con ngựa cho hắn thử xem, xem hắn có còn muốn nuôi con thỏ hay không.”
Mục Dương Linh dậm chân, “Có thể so sánh sao? Một con ngựa tám mươi lượng bạc, một con thỏ 80 văn tiền, ta cũng thích ngựa, không thích con thỏ.”
Mục Thạch thấy nữ nhi tức giận, cũng không dám tiếp tục chọc nàng, nói: “Được rồi, cha đã nhớ kỹ, vào thành sẽ đưa cho chưởng quầy hoặc lão bản.”
Lúc này Mục Dương Linh mới vừa lòng.