Chờ Mục Dương Linh xuống núi, con thỏ ở trong sọt hoặc chết hoặc bị thương, trong bao tải là một đám thỏ con đang nhảy nhót, không ngừng giãy giụa.
Tiểu Bác Văn vẫn đang chắp tay ra sau lưng đứng ở dưới gốc cây đọc sách, Mục Dương Linh vẫy tay về phía hắn, tiểu hài tử tung ta tung tăng chạy tới.
Tiểu Bác Văn rất nhát gan, Mục Dương Linh không cho hắn nhìn mấy con thỏ bị dính máu ở trong sọt, mà mở ra bao tải cho hắn nhìn, “Đây là những thỏ con mà tỷ tỷ bắt, ngươi có thích không? Thích thì giữ lại một con để nuôi.”
Tiểu Bác Văn hai mắt sáng lấp lánh, “Một con thì sẽ tịch mịch, chúng ta nuôi hai con đi.”
Con thỏ nuôi một hai tháng là sẽ mập có thể ăn, lúc đó lại đổi một con khác, Mục Dương Linh nói: “Vậy nuôi một con, ngươi còn phải cắt cỏ cho nó ăn, hai con ngươi nuôi không nổi.”
“Được,” Tiểu Bác Văn nhìn chăm chú, cuối cùng ngón tay chỉ vào một con thỏ trắng nhất nói: “Ta muốn con này, con này đẹp nhất.”
Mục Dương Linh xách nó ra ngoài nhét vào trong lòng ngực của đệ đệ, nói: “Ôm cẩn thận, đừng để cho nó chạy, ta đi tìm dây thừng giúp ngươi trói nó lại.”
Tiểu Bác Văn cao hứng nói: “Chờ cha xuống núi, ta sẽ nói hắn đan một cái l*иg tre cho ta.”
Mục Dương Linh cười nhạo, “Thôi đi, lão cha chỉ biết gϊếŧ thỏ ăn thịt thỏ.”
Tiểu Bác Văn không khỏi ôm chặt con thỏ, đáng thương hề hề nhìn tỷ tỷ.
Mục Dương Linh sờ sờ cái mũi, ở trong lòng xin lỗi lão cha một tiếng, nghĩ nghĩ nói: “Đi, chúng ta đi tìm cữu gia gia, cữu gia gia biết đan l*иg tre.”
Mục Dương Linh dứt khoát ném sọt vào trong nhà, cầm bao tải, ôm đệ đệ đi nhà đại cữu gia.
Thư Uyển Nương đang ngồi ở dưới mái hiên thêu thùa, thấy vậy thì dặn dò nói: “Muốn nhanh chóng trở về, cha ngươi cũng sắp xuống núi.”
“Đã biết, nương.”
Lưu Luân đang khóc ở trong nhà, hắn còn lăn lộn dưới đất, gào nói: “Đó là con thỏ mà biểu tỷ đưa cho ta nuôi, lòng của các ngươi sao lại tàn nhẫn như vậy a, cũng bỏ được ăn?”
Lưu nãi nãi mắt cũng không chớp đi qua từ bên người của hắn, ngồi ở trên ghế nhỏ băm đồ ăn cho heo, coi tai như điếc.
Lưu Luân gào lớn hơn nữa, Lưu Trương thị thê tử của Lưu Trang cười lạnh một tiếng, trên mặt tỏ ra bất mãn nói: “A Luân, hôm qua ngươi cùng ca ca tỷ tỷ đi nhà cô bà ăn ngon uống tốt, các đệ đệ muội muội của ngươi một chút thức ăn mặn cũng chưa được ăn, ăn một con thỏ thì có làm sao, hơn nữa, đêm qua ngươi không ăn a.”
Lưu nãi nãi nhíu mày, buông dao phay, trừng mắt nhìn con dâu, nói: “Ầm ỉ cái gì? Ngày hôm qua A Đình bọn họ đi giúp cô mẫu của ngươi làm việc, ngươi có ý kiến, tại sao hôm qua ngươi không gọi A Dương bọn họ đi theo?”
Lưu Triệu thị cười lạnh, tiến lên kéo nhi tử, còn có thể vì sao? Còn không phải luyến tiếc nhi nữ chịu khổ?
Lưu Triệu thị nhìn nhi tử nước mắt nước mũi, lập tức giận sôi máu, vỗ mông của hắn nói: “Ăn con thỏ của ngươi thì có làm sao? Không ăn con thỏ chẳng lẽ giữ lại ấp trứng sinh thỏ con?”
“Hiện tại không phải đang giữ ấp trứng sinh thỏ con sao?” Lưu Luân khóc ròng nói: “Biểu tỷ đã đáp ứng ta, hôm nay sẽ đưa một con thỏ cái cho ta, các ngươi ăn thỏ đực, thì làm sao thỏ cái có thể sinh ra thỏ con a, không có thỏ con về sau lấy đâu ra con thỏ để ăn, ai nha, đáng thương thỏ đực của ta a.” Vừa nói vừa học theo tổ mẫu ngồi dưới đất chụp chân khóc lớn.
Trong nhà mọi người đều ngây ngẩn cả người, Lưu Lãng co rút khóe miệng, tiến lên đá nhẹ vào chân của đệ đệ, nói: “Được rồi, đừng khóc, đêm qua ngươi cũng ăn không ít, hôm nào chúng ta lại đi cầu biểu muội giúp chúng ta bắt con thỏ.”
“Không được đi!” Lưu Đại Tiền chau mày, tức giận, “Đã nói với các ngươi không biết bao nhiêu lần, không được nhận đồ vật của nhà biểu thúc các ngươi, ngày hôm qua ta cũng không muốn nói, mọi người cùng nhau đi trở về, chúng ta cũng ở trong đó, lúc trước các ngươi đã chiếm bao nhiêu tiện nghi của nhà biểu thúc các ngươi? Ta thấy nửa năm nay cả nhà không ăn thức ăn mặn, hai tiểu tử các ngươi lại mập lên không ít, thì ra đã cùng nhau trộm tìm biểu thúc các ngươi đòi ăn.”
Nói xong, Lưu Đại Tiền cầm gậy gộc lên muốn đánh, Lưu Luân lộc cộc nhảy lên tránh ở phía sau mẫu thân.
Lưu Triệu thị đau lòng nhi tử, nhưng cũng không dám ngăn đón cha chồng, nhất thời gấp đến độ xoay quanh, chỉ có thể lên tiếng giải thích, “Cha, bọn họ không có đi tìm biểu thúc để đòi ăn, bọn họ chỉ đi tìm biểu muội chơi……”
Nói Lưu Lãng cùng Lưu Luân béo, kỳ thật bọn họ cũng gầy chỉ là không nhìn thấy được xương sườn, nhưng ở trong thôn, không nhìn thấy xương sườn đã có thể được xem là “Béo”.
Lưu nãi nãi cũng đau lòng tôn tử, tiến lên ngăn cản, nói: “Được rồi, được rồi, chắc chắn không phải biểu thúc của bọn họ cho, lúc nào thì ngươi gặp qua Thạch Đầu sẽ vô duyên vô cớ đưa thịt cho chúng ta? Đều là đứa bé A Linh đau lòng mấy biểu ca biểu đệ của nàng.”
Mục Dương Linh thường xuyên dẫn mấy hài tử đi lên núi lõm nướng thịt ăn, việc này ở trong thôn cũng không phải bí mật, có người đau lòng hài tử, thấy hài tử lén lút chạy tới cọ cơm thì cũng không quản.
“Bọn họ đều là hậu bối, không biết đến chuyện của người già chúng ta? Ngươi cho rằng Thạch Đầu không biết? Hắn không nói là do hắn thiện tâm,” Lưu nãi nãi lau nước mắt, “A Linh cũng là hài tử ngoan, bây giờ ngươi muốn nháo, không phải sẽ làm cho biểu huynh muội bọn họ xa lạ? Ngươi muốn đánh cũng được, ngươi đem chuyện này nói cho bọn nhỏ rõ ràng.”
Lưu Đại Tiền nghẹn, việc này phải nói như thế nào? Nói cho bọn nhỏ là bọn họ có thể hiểu?
Lưu Đại Tiền thở phì phì đi trở về phòng.
Lưu Triệu thị thở ra một hơi nhẹ nhõm, Lưu Trương thị xoay chuyển tròng mắt, nàng gả tới đây trễ, cũng không biết nguyên do trong đó, vừa mới tới đây cũng không phải không nghĩ tới việc chiếm tiện nghi của Mục gia, cũng bởi vì việc này suýt chút nữa nàng đã bị hưu, cũng bị cha mẹ chồng cảnh cáo, cũng không dám nói Mục gia có nhiều thịt, muốn mượn hoặc muốn đổi một chút đồ vật.
Mà tức phụ của những nhà khác ở trong thôn lúc vừa mới gả vào cũng đều bị cảnh cáo, cho nên Mục gia tuy rằng giàu có hơn tất cả mọi người ở trong thôn, nhưng chưa bao giờ có người đi tìm phiền toái, thậm chí Mục gia ở bên ngoài gặp phiền toái, trưởng bối trong thôn cũng sẽ hỗ trợ.
Tỷ như lần trước lí chính cùng tư chính ở trong huyện đi tới đây, hỏi tiền thu nhập của các nhà, hơn mười vị lão nhân ở trong thôn đều không hẹn mà che giấu giúp Mục gia.
Có thể mỗi ngày ăn thịt, ăn gạo tẻ, thường xuyên uống cháo gạo kê, sao có thể là hộ nghèo?
Bất quá những lời này Lưu Trương thị chỉ dám chửi thầm ở trong lòng, cũng không dám nói ra bên ngoài.
Lưu Luân bị gia gia giáo huấn, cũng không dám tiếp tục kêu gào, hắn ngồi ở trên mặt đất lau nước mắt, Mục Dương Linh đi tới đây thì nhìn thấy Lưu Luân thật thê lương.
“Làm sao vậy?”
Lưu Triệu thị nhìn thấy Mục Dương Linh, vội tươi cười, “A Linh đã tới? Mau tiến vào, mau tiến vào, biểu đệ ngươi đang khóc lóc, một lát nữa các ngươi đi ra ngoài chơi đi.”
Đôi mắt của mấy hài tử đều dính vào con thỏ ở trong lòng ngực của tiểu Bác Văn, Lưu Vân sáu tuổi đã chạy tới, trừng mắt nhìn con thỏ trong lòng ngực của tiểu Bác Văn một lát, liền dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn Mục Dương Linh, nói: “Biểu tỷ, ta cũng muốn có một con thỏ con.”
Lưu Trương thị thấy lông mày của mẹ chồng đã nhăn lại, vội tiến lên kéo nữ nhi, vỗ mông của nàng nói: “Nói bậy bạ gì đó? Con thỏ của biểu tỷ ngươi muốn bán đổi lương thực.”
Mục Dương Linh cười nói: “Tam biểu mợ, ta tới tìm đại cữu gia, đại cữu gia có ở nhà không?”
“Có, có, để ta đi kêu.” Lưu Trương thị đi vào nhà tìm cha chồng.
“Đại cữu mẫu, ta bắt được một ổ thỏ, bên trong vừa vặn có một con thỏ cái, cho nên đã đem tới đây đưa cho biểu đệ.”
Lưu nãi nãi cười nói: “Không cần đưa, chúng ta muốn ăn con thỏ đực, có đưa thỏ cái cũng vô dụng, ngươi tìm cữu công có chuyện gì?”
Mục Dương Linh ngạc nhiên nhìn về phía Lưu Luân, không nghĩ tới con thỏ đực cũng không sống qua được một buổi tối, thấy đôi mắt của hắn đỏ bừng, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Lưu Vân mắt trông mong nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Biểu tỷ, ngươi cũng cho ta một con thỏ con đi.”
Mục Dương Linh kỳ thật cũng không thích đứa nhỏ Lưu Vân này, đứa nhỏ này quá kiều khí, tâm nhãn cũng nhiều, nhưng đối phương chỉ là một hài tử sáu tuổi, Mục Dương Linh cũng không muốn so đo với nàng, nghĩ nghĩ, đã cho Lưu Luân bọn họ, nếu không cho Lưu Vân Lưu Dương, hai phòng muốn đánh nhau.
“Được, ta tới đây tìm cữu gia gia để đổi đồ vật, nếu gia gia của ngươi đồng ý giúp ta, ta sẽ cho ngươi con thỏ.” Cũng chỉ có thể nói như vậy, đại cữu gia mới có thể cho bọn họ nhận lấy con thỏ.
Lưu Đại Tiền cười ha hả đi tới, “A Linh, ngươi muốn tìm cữu gia gia hỗ trợ việc gì a?”