Mục Dương Linh thấy bà không còn phản đối mình đi xuyên qua núi để về nhà, lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm, khiêng lên hai bó lúa liền đi, bước chân của Mã Lưu thị thiếu đều theo không kịp.
Nhìn Mục Dương Linh bước chân nhẹ nhàng ở phía trước, Mã Lưu thị chỉ cảm thấy trong lòng run run, sợ nàng ngay sau đó sẽ bị lúa đè dẹp lép.
Mã Tú Hồng cùng Mã Tú Lan vội vàng đuổi theo, trên mặt đều là tươi cười, thỉnh thoảng còn kinh ngạc cảm thán một chút.
Thôn dân đang ở cốc tràng tuốt hạt nhìn thấy Mục Dương Linh đang khiêng hai bó lúa tới đây đều há to miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.
Mã Lưu thị đã chạy tới phía trước, dẫn Mục Dương Linh tới vị trí của nhà mình, thì nhìn thấy phía trên đã chất đầy lúa, không khỏi nhíu mày.
Bà quay đầu nhìn Mục Dương Linh nói: “Ngươi bỏ xuống đi, ta đi hỏi thăm đây là của nhà ai.”
Đứng ở bên cạnh đôi mắt của Mã Trương thị lóe lóe, nói: “Tứ thẩm, đây là đồ vật của nhà Hữu Tài, nhà Hữu Tài nói lúa của nhà ngươi không thu hoạch kịp, cho nên đã dùng trước.”
Mã Lưu thị vốn đang có ba phần ý cười, vừa nghe là của nhà Mã Hữu Tài, lập tức lạnh mặt, nếu nhà người khác dùng cũng liền thôi, vốn dĩ nhà bà cũng không dùng đến cốc tràng, không có cũng không sao, nhưng Mã Hữu Tài thì không được, năm đó nguyên nhân mà nhi tử của bà chết chính là do hắn tạo thành, mấy năm nay hai nhà bọn họ đã trở mặt với nhau, vậy mà bọn họ còn mặt mũi để dùng cốc tràng của bà.
Nhiều năm qua bị ức hϊếp, khuất nhục cùng phẫn hận bà đều nén ở trong lòng.
Mã Lưu thị tức giận đến bộ ngực phập phồng, bà quay đầu nhìn Mục Dương Linh nói: “Hài tử ngoan, ngươi có sức lực lớn, ném mấy thứ này ra ngoài cho ta, miễn cho ô uế địa phương của ta.”
Mọi người đều biết gút mắt của hai nhà, cũng cảm thấy nhà Mã Hữu Tài đã khinh người quá đáng, cho nên cũng không ngăn cản.
Có nhà lui tới cùng Mã Hữu Tài, đã thấp giọng nói: “Tại sao lại kêu người ở xứ khác đến khi dễ người trong thôn của chúng ta?”
Mã Trương thị xem diễn không sợ đài cao, nghe vậy thì nói: “Lời nói này cũng không thể nói như vậy, đây là cháu gái của tứ thẩm ta, huống chi, không kêu người nhà mẹ đẻ ra mặt, chẳng lẽ thôn chúng ta có người nguyện ý nói chuyện dùm nhà của tứ thẩm? Với lại nàng chỉ là một hài tử.”
Người có ý kiến lập tức không dám nói chuyện.
Đúng là nữ nhi đã xuất giá có thể kêu người nhà mẹ đẻ tới nói chuyện, nếu đối phương là người trưởng thành, quy củ của người trong thôn là giúp thân không giúp lý, bọn họ cũng muốn nói một câu cho Mã Hữu Tài, nhưng đối phương chỉ là tiểu hài tử, còn là người nhà mẹ đẻ của Mã Lưu thị.
Người vây xem ở trong cốc tràng có không ít người đã thở dài một hơi.
Nhà của Mã Hữu Tài có nhiều huynh đệ, cho dù biết nhà của hắn bất nhân bất nghĩa, cũng không ai giúp đỡ nhà Mã Lưu thị, huống chi, Mã Lưu thị là người không có tôn tử, hai cháu gái về sau phải gả ra ngoài, nếu Mã Lưu thị có tôn tử, bọn họ nhất định sẽ giúp đỡ.
Mục Dương Linh thấy dì cả bà tức giận, hai biểu muội thì nắm chặt nắm tay, đôi mắt đỏ bừng, nàng liền biết người chiếm vị trí của nhà bọn họ chính là kẻ thù của bọn họ.
Mục Dương Linh cũng không hàm hồ, trực tiếp buông đồ vật, liền dùng một tay nâng một bó lúa lên, quay đầu hỏi: “Dì cả bà, ném tới nơi nào a?”
“Đồ vật không biết lai lịch, ai biết là đồ dơ bẩn gì? Ném ra đường lớn cho ta, một cái cũng không lưu lại!”
Lương thực là mệnh căn tử của người nông dân, ném ra đường lớn khẳng định sẽ bị tuốt hạt, nhặt lên cũng tốn không ít thời gian, Mục Dương Linh do dự.
Mã Tú Hồng cùng Mã Tú Lan lòng tràn đầy phẫn hận đã xông lên phía trước, một người kéo ra một bó lúa, rối tinh rối mù ném lên đường lớn.
Mục Dương Linh sợ ngây người, sửng sốt một chút, nàng vung tay lên liền ném một bó lúa ra ngoài, lúa bay qua đầu của hai người bọn họ, “Phanh” một tiếng ngã trên mặt đất.
Mã Tú Hồng cùng Mã Tú Lan cảm thấy rất hả dạ, trở về dùng sức ném đồ vật ra bên ngoài.
Có lão nhân nhìn không được bọn họ đạp hư lương thực, liền hô: “Dừng tay cho ta, lương thực chính là mệnh căn tử của chúng ta!”
“Ta nhổ vào!” Mã Lưu thị trực tiếp phun một ngụm nước bọt lên trên mặt của người nọ, gương mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn hắn nói: “Mệnh căn tử? Mệnh căn tử của ta đã bị bọn họ hại chết, còn bức ta cùng cháu gái đến đường cùng, hiện tại còn tới chiếm cốc tràng của ta, có phải ngươi muốn liên kết cùng nhà bọn họ bức chết ta? Có phải không? Ta nói cho ngươi biết Mã Đại Trung, hiện tại ta không sợ chết, cùng lắm thì ta mang theo hai cháu gái treo cổ ở trước cửa nhà của các ngươi, nếu ta chết, chính là do các ngươi bức chết, là Mã gia các ngươi bức chết tổ tôn ba người chúng ta, ta xem ai còn dám gả đến Mã gia các ngươi!”
Mã Lưu thị kêu gào khàn cả giọng, mọi người đang vây xem đều bị doạ sợ, lão nhân ở đối diện “Đằng đằng đằng” lui về phía sau ba bước, Mã Trương thị ở bên cạnh châm ngòi cũng không khỏi rụt cổ.
Toàn bộ cốc tràng đã trở nên yên tĩnh.
Mọi người nhìn Mã Lưu thị, biết bà nói được thì làm được, người này đã không còn gì để cố kỵ.
Cái này gọi là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc.
Hiện giờ Mã Lưu thị chính là người mạnh nhất.
Mục Dương Linh đôi mắt híp lại, trong lòng càng thêm khẳng định, xem ra Mã Hữu Tài đã chiếm cốc tràng chính là người năm đó đã hại chết biểu thúc cùng đường đệ, bằng không dì cả bà cũng sẽ không phẫn hận đến như vậy, hai biểu muội cũng sẽ không biểu hiện ra như vậy.
Nghĩ thông suốt được điểm này, Mục Dương Linh càng không khách khí, nàng trở thành trợ thủ đắc lực, từng bó lúa không ngừng bị ném ra đường lớn.
Mỗi một tiếng “Bang bang” giống như đang đập vào đáy lòng của mọi người, mọi người nhìn Mã Lưu thị đứng ở bên trong cốc tràng mặt trầm như nước, đều cảm thấy run rẩy.
Người có quan hệ tốt cùng nhà của Mã Hữu Tài thấy tình huống không ổn, đã lén chạy về thông tri cho nhà Mã Hữu Tài.
Nhưng động tác của Mục Dương Linh quá nhanh, một tay là một bó lúa bay ra, cho dù bó lúa chất thành đống như một ngọn núi nhỏ cũng rất nhanh đã bị nàng ném hết.
Mọi người đau lòng những lương thực này đồng thời cũng bị sức mạnh của Mục Dương Linh trấn trụ, một bó lúa cũng cần người 15-16 tuổi mới khiêng lên được, kết quả đứa nhỏ này còn có thể ném, thanh niên trai tráng có sức lực lớn nhất trong thôn cũng làm không được a.
Phải biết rằng cốc tràng của nhà Mã Lưu thị cũng không nằm ở bên cạnh, mà ở vị trí chính giữa, cách đường lớn một khoảng nhất định, bằng không tỷ muội Mã Tú Hồng cùng Mã Tú Lan cũng sẽ không chạy vội mới có thể ném bó lúa ra ngoài.
Mã Lưu thị nhìn trên mặt đất dư lại linh tinh lúa, hừ lạnh một tiếng, nhìn cháu gái lớn nói: “Tú Hồng, đi quét đồ vật này ra ngoài, ta nhìn thấy rất ghê tởm.”
“Vâng,” Mã Tú Hồng lớn tiếng đáp ứng, nàng cùng muội muội đi mượn hai cây chổi quét những hạt ngũ cốc đã bị bóc vỏ trên mặt đất, toàn bộ đều quét ra đường lớn, trong nháy mắt hạt ngũ cốc đã rơi xuống bùn đất.
Người đang vây xem hoặc nhiều hoặc ít đều lộ ra biểu tình đau lòng, mọi người đều trồng lương thực, cho dù không phải là của nhà mình thì cũng cảm thấy khó chịu.
Mã Lưu thị hừ cười một tiếng, nói: “Nếu là nhà người khác, ta sẽ ôn hoà mời đi, ta phơi chậm mấy ngày cũng được, nhưng nhà của Mã Hữu Tài thì không được! Hắn hại chết nhi tử, con dâu cùng tôn tử của ta, còn châm ngòi ở chỗ tộc trưởng, đoạt đồng ruộng của nhà ta, hiện tại khen ngược, ngay cả cốc tràng nho nhỏ của nhà ta cũng muốn chiếm, bọn họ muốn bức chết ta a, bức chết ta a.”
Mã Lưu thị đã ôm hai cháu gái ngồi dưới đất lớn tiếng khóc lóc, “Tại sao các ngươi còn sống, các ngươi sống để làm gì? Nếu các ngươi cũng chết, ta liền treo cổ trước cửa nhà bọn họ, một nhà bảy người chúng ta cũng có thể đoàn tụ ở dưới mặt đất, để Mã Đại Phú mở mắt ra nhìn, nhìn huynh đệ tốt của ngươi đã đối xử với con cháu của ngươi như thế nào, Mã Đại Phú, ngươi đoản mệnh, ngươi mở mắt ra nhìn xem a, nhìn huynh đệ cùng cháu trai của ngươi đã đối đãi với con cháu của ngươi như thế nào, bọn họ đã hại chết nhi tử con dâu cùng tôn tử của ngươi, hiện tại lại muốn bức chết hai cháu gái của ngươi a, lão thái bà như ta chết rồi thì coi như xong, hai huyết mạch duy nhất của ngươi thì phải làm sao bây giờ a! Ngươi ra nhìn xem a, ngươi bò ra nhìn xem a!”
Mã Tú Hồng cùng Mã Tú Lan ôm tổ mẫu lớn tiếng gào khóc, nước mắt chảy ra.
Đứng ở bên cạnh bọn họ Mục Dương Linh há to miệng……