Trương phường chủ ra mặt giúp Mục Thạch đã làm kinh động đến các thương nhân ở chung quanh, mọi người đều âm thầm lưu ý, thấy Trương phường chủ đã giật dây cho Mục Thạch cùng Giang Vinh Quách Thải tới từ Ôn Châu, sắc mặt bọn họ đều có chút khó coi, bất quá bọn họ cũng nhìn thấy được Tề Hạo Nhiên cùng Phạm Tử Câm đang đi theo bên người cha con Mục Thạch, tuy không biết bọn họ có thân phận gì, nhưng trên người bọn họ mặc quần áo phú quý, lại có thể mời được phường chủ, có thể thấy được bọn họ cũng không phải người bình thường.
Cho dù nhóm thương nhân không phục, cũng không thể không áp xuống tính tình, chỉ xem như không nhìn thấy.
Người có lòng dạ rộng rãi chỉ nhíu mày một cái liền buông xuống, nhưng cũng có người có lòng dạ hẹp hòi, âm thầm ghi hận trong lòng, phải biết rằng hàng da của Mục Thạch rất không tồi, bọn họ đang chờ Mục Thạch chịu không nổi sẽ chủ động bán ra giá thấp, có lần đầu tiên liền có lần thứ hai, về sau bọn họ đều có thể đưa ra giá thấp để thu mua hàng da của Mục Thạch.
Tề Hạo Nhiên rất mẫn cảm với ánh mắt thiện ác, hắn cảm giác được có ác ý, liền hung tợn trừng trở về, những thương nhân kia chỉ có thể bất mãn cúi đầu.
Tề Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, nhìn Mục Dương Linh nói: “Các ngươi còn muốn mua cái gì? Ta đi cùng các ngươi”
Mục Dương Linh nhìn thoáng qua phụ thân, nói: “Chúng ta muốn đi tiệm lương thực.”
Tề Hạo Nhiên thấy thời gian còn sớm, liền nói: “Ta đi cùng các ngươi.”
Phạm Tử Câm nhíu mày, không hiểu vì sao Tề Hạo Nhiên lại muốn đi chung với bọn họ, vừa rồi bọn họ đã trả xong nhân tình ngày hôm qua của Mục Dương Linh, lúc này không phải nên trở về tìm Tu Viễn đại ca sao?
Tề Hạo Nhiên trong lòng muốn tiếp cận Mục Dương Linh, muốn làm bằng hữu với nàng, sau đó thỉnh giáo một chút công phu của nàng.
Tuy rằng Mục Dương Linh cảm thấy Phạm Tử Câm có tâm nhãn quá nhiều, nhưng đối phương chỉ là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, nàng liền đại nhân đại lượng không so đo cùng hắn.
Mục Thạch lại rất cảm kích hai vị thiếu niên, nói: “Đi, chúng ta đi tiệm cơm, thúc thúc mời các ngươi ăn cơm.”
Lúc này Mục Dương Linh mới phát hiện ra mình đã đói bụng, vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay ít nhiều nhờ có các ngươi hỗ trợ, cứ để cha ta mời các ngươi ăn cơm.”
Tề Hạo Nhiên biết gia cảnh của bọn họ cũng không tốt, vung tay lên nói: “Sao có thể để các ngươi mời a, ngày hôm qua ít nhiều nhờ có ngươi cho chúng ta bánh nướng cùng gà rừng và thỏ hoang, chúng ta mới có thể chống đỡ đến huyện thành, vừa rồi cũng bất quá là nói một câu, vẫn là ta mời các ngươi đi.”
Nói xong cũng không đợi bọn họ cự tuyệt, hắn chọn một tiệm cơm liền lôi kéo Phạm Tử Câm đi vào, Mục Dương Linh cùng Mục Thạch đều cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể đuổi theo bọn họ.
Bốn người chọn một vị trí gần cửa sổ ở lầu hai, Tề Hạo Nhiên tò mò hỏi, “Các ngươi không có trồng trọt à? Đi tiệm lương thực để làm gì?”
“Nhà ta là thợ săn cũng không có trồng trọt, đi tiệm lương thực cũng không phải vì mua lương thực, chỉ muốn hỏi thăm một chút giá cả,” Mục Dương Linh nói: “Hiện tại đang là mùa thu hoạch vụ thu, chúng ta có thể mua được lương thực ở trong thôn.”
Phạm Tử Câm cười nói: “Cũng thật trùng hợp, buổi sáng hôm nay chúng ta mới đi ra từ tiệm lương thực, hiện giờ gạo trung đẳng là 1 lượng 30 văn một thạch, gạo hạ đẳng là 1 lượng bạc, những cái khác thì ta không có lưu ý, các ngươi muốn hỏi thăm loại nào.”
Phạm Tử Câm nhìn thấy cha con Mục gia nhăn chặt mày, liền tò mò hỏi: “Làm sao vậy? Giá lương thực ở đây không giống trong thôn các ngươi sao?”
Mục Dương Linh xụ mặt nói: “Đâu chỉ không giống, quả thực kém quá nhiều, lúc trước đại cữu gia còn oán hận với chúng ta năm nay giá lương thực quá thấp, những thương nhân đi xuống nông thôn thu mua lương thực đều ra giá 428 văn, tuy rằng là chưa bốc vỏ, nhưng giá cũng kém rất nhiều, tiệm lương thực ở trên trấn cũng bán cho chúng ta giá này.”
Mục Thạch nói: “Cốc tiện mễ quý, ta lớn như vậy cũng là lần đầu tiên thấy được chuyện như vậy. Lúc trước ta đi tiệm lương thực mua gạo, ta còn nghĩ rằng biên quan sắp xảy ra chiến sự……”
Mục Thạch lắc đầu không nói chuyện nữa, trong lòng lại càng thêm phiền muộn, huyện thành và trên trấn đều cùng một dạng, lương thực của nhà cữu cữu bọn họ càng bán không được giá.
Mục Dương Linh cũng có chút phát sầu, nếu cuộc sống của người trong thôn không tốt, bọn họ khẳng định cũng không tốt, đều là quê nhà hương thân, đến lúc đó đều tìm tới cửa xin giúp đỡ, bọn họ giúp hay là không giúp?
Huống chi, Mục Dương Linh ngẫm lại cũng cảm thấy nghẹn khuất, nông dân có bao nhiêu khổ nàng đều nhìn ở trong lòng, khó khăn lắm mới có một năm thu hoạch tốt lại gặp chuyện như vậy, quả thực đã bức mọi người đến bước đường cùng.
Mục Dương Linh không khỏi oán giận nói: “Nếu giá lương thực cứ bị ép xuống thấp, cùng lắm thì mọi người không bán lương thực, cố tình năm nay phí bốc xếp lại tăng, còn ra quy định chỉ có thể nộp bạc, không thể nộp lương thực, mọi người không muốn bán lương thực thì cũng phải bán.”
Tề Hạo Nhiên tò mò hỏi, “Phí bốc xếp là phí gì?”
Phạm Tử Câm cũng tò mò.
Mục Dương Linh liền trợn trắng mắt, “Phí bốc xếp cũng không biết a, mỗi năm nộp thuế má đều yêu cầu vận chuyển thuế lương đến kinh thành, đó chính là phí bốc xếp, nếu không giao phí bốc xếp thì phải tự mình đi tới kinh thành để nộp, từ nơi này đến kinh thành chừng hai ngàn dặm, đi qua lại cũng mất nửa năm, càng đừng nói đến tiêu dùng ở trên đường, cho nên……” Mục Dương Linh nhún nhún vai, nói: “Đã hiểu chưa? Phí bốc xếp nhất định là phải nộp, bằng không quan nha sẽ không thu thuế bạc của ngươi, ngươi không nộp thuế bạc, quan phủ có thể tịch thu của cải trong nhà của ngươi, cũng có thể lưu đầy cả nhà ngươi.”
Tề Hạo Nhiên cùng Phạm Tử Câm há to miệng, Tề Hạo Nhiên kêu lên: “Làm sao có thể như thế? Không phải Hoàng Thượng nói muốn giảm thuế sao?”
Mục Dương Linh cười nhạo một tiếng, “Các ngươi cũng tin a, nếu Hoàng Thượng thật sự muốn giảm thuế thì sẽ không đem chợ huyện cùng chợ phiên ở trong thôn đều xếp vào hàng ngũ nộp thuế, hiện giờ đi vào phủ thành cùng các hương trấn đều phải nộp tiền, lúc còn Thái Tổ cũng không có những phí này.”
“A Linh.” Mục Thạch nhíu mày kêu nữ nhi một tiếng, “Ra khỏi cửa nhà, nói năng phải cẩn thận.”
Nếu đây là Minh triều hoặc Thanh triều, Mục Dương Linh cũng không dám nói chuyện như vậy, nhưng đây là Đại Chu triều, khai quốc hoàng đế từng hạ thánh chỉ, không được ngăn chặn lời nói của bá tánh, bá tánh được tự do ngôn luận.
Thậm chí còn khắc lên trên bia đá, hiện giờ văn bia đang được dựng đứng ở trước cửa hoàng cung của kinh thành ở phủ Lâm An.
Nói đến việc này Mục Dương Linh cảm thấy rất buồn cười, năm đó hoàng thất cùng triều đình chạy trốn về phía nam, có người trong cơn hoảng loạn đã mang theo tấm văn bia này, sau khi xây dựng hoàng cung ở phủ Lâm An, tấm văn bia kia đã được dựng đứng ở trước cửa hoàng cung, nó giống như một tòa núi lớn đè ở trên đầu hoàng đế.
Cho nên, ba năm trước đây Viên gia quân lấy lại đất đai đã bị mất do ngày trước hoàng thất bỏ thành trốn về phía nam đã bị hoàng đế nghi kỵ, do đó phủ Kinh Triệu, phủ Phượng Tường, phủ Lâm Thao ba phủ thành đều mất hết, chiến tuyến phía nam bị đẩy đến phủ Hưng Nguyên, các bá tánh trong nhân gian phẫn nộ, đều chạy đến cửa hoàng cung nhổ nước miếng, còn có thư sinh viết ra văn chương mắng chửi hoàng đế cùng gian thần trong triều, hoàng đế trốn ở trong hoàng cung một câu cũng không dám nói, ngược lại còn phải hạ chiếu trách tội bản thân, lúc này mới bình định được sự phẫn nộ của dân chúng.
Lúc ấy Mục Dương Linh sáu tuổi vừa mới tiếp xúc với thế giới này qua thư tịch, lần đầu tiên ở trà lâu nghe thấy bá tánh mắng chửi hoàng đế, nha dịch ngồi ở một bên phụ họa, làm trái tim nhỏ của Mục Dương Linh bị dọa cho chết khϊếp.
Mục Dương Linh phát hiện ở Đại Chu triều bá tánh được tự do ngôn luận chỉ có hơn chứ không kém thời hiện đại.
Nhưng kỳ quái là Đại Chu triều được tự do ngôn luận, nhưng chưa bao giờ có người nói muốn lôi hoàng đế xuống ngựa, cho dù mọi người mắng chửi hắn là hoàng đế không tốt, chỉ biết tin vào lời nói của gian thần, nhưng chưa từng có người nào đưa ra ý tứ muốn đổi hoàng đế.
Mục Dương Linh không khỏi cảm thán hoàng đế Đại Chu có vận khí tốt.
Cho nên Mục Dương Linh cũng không sợ nói ra những lời này ở bên ngoài, lúc này nàng chu miệng nói: “Ta chỉ nói tình hình thực tế a, hơn nữa mọi người đều nói như vậy.”
Mục Thạch cúi đầu dùng bữa uống trà, mặc kệ nữ nhi.