Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Nương Nhà Thợ Săn

Chương 11: Lịch sử

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lưu Lãng xụ mặt mở cửa, Mục Dương Linh cười ha hả nhìn hắn, “Lãng biểu ca, Luân biểu đệ mới bao lớn a, suy nghĩ cũng quá nhiều.”

Gương mặt của Lưu Lãng càng đen, hắn xụ mặt giáo huấn nàng, “Ngươi đã chín tuổi, A Luân cũng tám tuổi, lại qua mấy năm ngươi cũng phải lập gia đình, tại sao còn lỗ mãng như vậy? May mắn chuyện ngày hôm nay chỉ có mấy người chúng ta biết, còn là biểu tỷ đệ nhà mình, nếu là nhà người khác, chính là muốn phụ trách, muốn cưới ngươi thì làm sao bây giờ?”

Mục Dương Linh há to miệng, lắp bắp nói: “Ta, ta mới chín tuổi ……”

Lưu Lãng nhăn chặt mày, “Chín tuổi đã là người trưởng thành, Hắc Nữu tỷ ở đằng trước nhà Lưu Tam thúc mới mười ba tuổi đã lập gia đình.”

Mục Dương Linh lập tức nhắm chặt miệng, mười ba tuổi……

Lưu Luân đã mặc xong quần áo, hắn đang giặt đồ, nhìn thấy biểu tỷ cùng biểu đệ tiến vào, hừ một tiếng, ngửa đầu đi về phòng , Mục Dương Linh nhìn thấy khóe mắt của hắn có chút đỏ, thế mới biết, đứa nhỏ này thật sự để ý.

Tiểu Bác Văn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác nhìn biểu ca đang nghiêm mặt với tỷ tỷ, hắn cũng không dám vui đùa.

Mục Dương Linh nói: “Lãng biểu ca, đại cữu gia nói ngươi nhặt được hai quyển sách, cho nên ta tới đây để nhìn xem.”

“Ân, chờ, ta vào nhà lấy cho ngươi.” Lưu Lãng ném người ở trong sân liền xoay người đi về phòng .

Mới nhìn thoáng qua có một cái, ngay cả tư cách vào nhà cũng không có.

Lưu Lãng đưa hai quyển sách có chút nát cho Mục Dương Linh, nói: “Đây là vật được nhặt trong một sọt rác của một gia đình ở trên trấn, ta nhìn mặt trên có chữ viết liền lấy về .”

Thất Hương Trấn cũng không có hiệu sách, bọn họ muốn mua sách thì phải chạy đến huyện thành , hơn nữa một quyển sách cũng không tiện nghi, mà sách đại biểu cho việc truyền thừa, cho nên ở thời đại này rất ít người coi sách như rác rưởi mà ném, đây là lần đầu tiên Lưu Lãng nhặt được bảo bối như vậy.

Nhưng nhà bọn họ không ai biết chữ, nhặt về cũng vô dụng, còn không bằng cho biểu muội biểu đệ.

Mục Dương Linh tiếp nhận hai quyển sách, bìa da đã bị xé, tựa hồ là bị người xé rách, nàng lật ra bên trong lúc này mới biết là luận ngữ, đôi mắt của Mục Dương Linh lập tức sáng lên, cao hứng nói: “Lãng biểu ca, đây là 《 Luận Ngữ 》, tuy năm trang ở đằng trước đã bị xé hỏng, nhưng phía sau rất hoàn chỉnh, thật sự là quá tốt, đệ đệ học xong 《 Tam Tự Kinh 》 là có thể đọc một ít luận ngữ.”

Lưu Lãng rất hâm mộ, bởi vì hắn hoàn toàn không hiểu 《 Luận Ngữ 》 là cái gì, hắn tự đáy lòng nói: “Hữu dụng liền tốt, các ngươi lấy về đi, về sau ta lại đi tìm xem, có thể tìm được đồ vật có một ít chữ viết hay không.”

Mục Dương Linh thấy hắn cõi lòng đầy khát vọng nhìn sách trên tay nàng , liền nói: “Lãng biểu ca, hay là ta dạy chữ cho ngươi, biết nhiều chữ, về sau đi ra ngoài cũng có phương tiện .”

Lưu Lãng động lòng, do dự nói: “Nhưng ta mua không nổi bút mực a.”

Mục Dương Linh giơ lên gương mặt tươi cười, “Nhà chúng ta cũng không mua nổi bút mực, đều dùng nhánh cây viết trên mặt đất, chúng ta cũng không thi khoa cử, nhận biết chút chữ, biết viết là được, không cần phải viết đẹp.”

Thư Uyển Nương đã dạy nàng như vậy, nhưng xưa nay lại không cho phép tiểu Bác Văn dùng nhánh cây viết chữ trên mặt đất, chỉ yêu cầu hắn dùng ngón tay chấm nước viết chữ ở trên bàn, nương sợ hắn cầm nhánh cây thành thói quen, thời điểm học viết bằng bút sẽ thành quán tính, ngược lại sẽ viết chữ không tốt.

“Vậy ngươi nhanh nhìn xem quyển sách còn lại là sách gì?” Lưu Lãng thúc giục nàng.

“Là 《 Tam Tự Kinh 》, Lãng biểu ca có thể giữ lại quyển sách này cho mình, quay đầu lại chúng ta sẽ dùng 《 Tam Tự Kinh 》 để học chữ.”

Lưu Lãng thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Việc này ngươi đừng nói cho cha nương của ta, về sau mỗi ngày ta sẽ đi đến nhà của ngươi để tìm ngươi, chúng ta sẽ học chữ ở nhà của ngươi.” Lưu Lãng chần chờ nói: “Ta có thể dẫn theo A Luân không, ngươi cũng dạy cho đệ đệ ta.”

“Dạy một người cũng là dạy, dạy hai người cũng là dạy, ngươi yên tâm, ta sẽ giữ bí mật.”

Lúc này trên mặt của Lưu Lãng mới lộ ra nụ cười thật lớn.

Mục Dương Linh lại có chút chua xót cùng khổ sở.

Kiếp trước, trẻ em thất học cũng sẽ làm người ta lo lắng, nhưng người thất học chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ so với dân số cả nước, nhưng thời đại này lại khác, ở chỗ này, trong một trăm người đã có chín mươi chín người không biết chữ, thậm chí càng nhiều hơn.

Rất ít người biết chữ, toàn bộ Thất Hương Trấn cũng chỉ có mấy nhà biết chữ.

Mục Dương Linh từng đi theo Mục Thạch đến huyện thành, lúc ấy nàng cũng không có gì để làm, liền chạy đến hiệu sách lật xem sách lịch sử, hơn nữa ngày mới tìm được những tin tức mà nàng cần, nàng thấy nơi đây giống với thời Tống.

Trước thời Đường, lịch sử ở nơi này rất giống với thời đại của nàng, chỉ là sau nhà Đường, năm nước lớn có chút hỗn loạn nên đã xảy ra thay đổi, Chu Thái Tổ Quách Uy xuất thân bần hàn, sau khi đăng cơ đã khiêm tốn chỉ lo phát triển đất nước, coi như là một hoàng đế tốt, sau khi hắn chết con nuôi Quách Vinh kế vị, vị này đã cải cách chính trị, phát triển kinh tế, là một vị hoàng đế hùng tài vĩ lược, trong lịch sử hắn chỉ làm hoàng đế được 6 năm liền chết bệnh, để lại rất nhiều tiếc nuối, cho nên nhà Chu bị Bắc Tống thôn tính tiêu diệt, nhưng sách sử ở chỗ này lại ghi hắn tại vị được mười bảy năm, không chỉ phát triển kinh tế nông nghiệp, còn nam chinh bắc chiến thống nhất cả nước, vị Chu Thế Tông này sau khi mất đã truyền ngôi cho Chu Cao Tông.

Cũng không thấy Bắc Tống thống nhất cả nước, nhưng lịch sử rẽ ngoặt một cái lại trở về thời điểm xuất phát.

Chu Thế Tông đều xem trọng cả văn lẫn võ, bên trên chính vụ cũng rất cẩn trọng, nhưng Chu Cao Tông lại không chào đón quan võ, sợ võ tướng nắm giữ binh quyền sẽ đoạt giang sơn của Quách gia hắn, bởi vì vậy sau khi hắn đăng cơ không lâu liền cải cách chính trị, lập nhiều cơ sở giám sát phòng bị võ tướng, thậm chí đem chính sách đối ngoại của Chu Thế Tông đổi thành đối nội, đại bộ phận binh lực trong nước đều dùng để phòng bị dân chúng làm loạn cùng võ tướng làm phản.

Chu Cao Tông nói: “Đất nước Đại Chu của ta mênh mông vô tận, chưa bao giờ bị thống trị bởi di tộc mọi rợ, mà các đời diệt quốc đều từ điêu dân cùng võ tướng làm phản, vì bảo đảm nước Đại Chu ta an ổn, nhất định phải đóng quân gần thành trì, phòng ngừa chuyện chưa xảy ra.”

Cho nên, 80 vạn tướng sĩ ban đầu đóng quân ở biên quan lại được chia về các nơi ở trong nội thành, nhưng không ngờ được người Đảng Hạng cùng tộc Nữ Chân đã dần dần lớn mạnh, Đại Chu ném thành mất đất, chiến tuyến không ngừng bị man di công chiếm.

Hoàng đế Đại Chu còn chưa kịp nâng đỡ quan văn, võ tướng cũng đã bị chèn ép ở khắp nơi, không còn cách nào, đành phải trọng dụng thế gia.

Đường triều khó khăn lắm mới huỷ bỏ cửu phẩm thì nay lại dần dần ngẩng đầu, Tuy rằng Đại Chu chưa nói sẽ tuyển quan viên cửu phẩm, nhưng khoa cử đã bị thế gia lũng đoạn, người trong dân gian đọc sách biết chữ ngày càng ít.

Giống như huyện Minh Thủy, chỉ có một thư viện nhỏ, có thể ngồi ở bên trong đọc sách đều là con cháu nhà giàu không có một người nào thuộc tầng lớp nông dân, huyện thành chỉ có một nhà hiệu sách, Mục Dương Linh muốn mua giấy và bút mực còn phải đi đường gần hai canh giờ để đến huyện thành mua sắm, mà bên trong hiệu sách cũng chỉ có sáu cái giá sách, Mục Dương Linh từng nghe nương nói qua, hiện giờ các loại sách còn đang nắm giữ trong tay của thế gia.

Lấy ánh mắt của Mục Dương Linh, Đại Chu càng ngày càng tụt dốc.

Thôn Lâm Sơn có người biết chữ là một chuyện thực đáng để kiêu ngạo, mà Thư Uyển Nương từ trước đến nay đều hòa khí nhu thuận, cho nên hài tử tới cửa muốn học chữ nàng đều sẽ nghiêm túc dạy.

Đột nhiên tiếp xúc đến thế giới bên ngoài, trong lòng bọn nhỏ có sự kích động liền sinh ra một ít ý tưởng không thực tế.

Lúc trước Lưu Vĩnh đại nhi tử của Lưu Tam thúc đi theo Thư Uyển Nương học mấy ngày chữ liền nháo muốn đi huyện thành thi khoa cử.

Đới với Lưu gia mà nói đây là một chuyện động trời.

Nhà Lưu Tam thúc chỉ miễn cưỡng coi như ấm no, cho dù bệnh cũng không dám đi khám, huống chi là đọc sách thi khoa cử?

Tộc trưởng cho rằng khó khăn lắm trong tộc mới có một người quyết tâm muốn thi khoa cử làm quan, nếu hắn có năng lực, toàn tộc sẽ ra sức cung cấp nuôi dưỡng hắn, tuy rằng chi phí cho việc đọc sách là rất nhiều, nhưng hồi báo của việc trúng khoa cử cũng rất phong phú, cho nên tộc trưởng đã đi tìm Thư Uyển Nương dò hỏi về thiên phú đọc sách của Lưu Vĩnh .
« Chương TrướcChương Tiếp »