Chương 7

An Minh Tế còn chưa biết Cố Cẩm làm gì cho mình.

Cậu ngồi trên chiếc ghế, đánh giá đồ đạc trong phòng, cuối cùng nhìn về phía cái chăn được gấp gọn trên giường.

Trong căn phòng sạch sẽ trống trải như vậy, chỉ có mình cậu, cho dù thân thể mệt mỏi, mí mắt trên dưới đánh nhau, cậu cũng không chịu đi ngủ vì sợ làm bẩn cái giường sạch sẽ.

Khi Cố Cẩm đẩy cửa vào liền nhìn thấy cậu ngồi trên ghế, đảo mắt nhìn quanh phòng.

“Sao em còn chưa ngủ?”

An Minh Tế đứng dậy, lẩm bẩm: “...Em bẩn lắm.”

Cố Cẩm mỉm cười nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trước đây cô bôi thuốc cho cậu, đương nhiên là nhìn thấy vết thương cùng với dấu vết mấy ngày chưa tắm rửa.

Nhưng cô không để ý, nếu vết thương mà dính nước vậy còn lâu mới lành.

Cố Cẩm tắt đèn dựa theo ánh trăng đi tới bên giường.

Trong phòng tối đen, An Minh Tế không vì thế mà sợ hãi, cậu chỉ đợi ở bên giường.

Cố Cẩm cởi giày trèo lên, rồi nói với An Minh Tế: “Lên giường đi ngủ đi.”

“Vâng.”

Trong bóng tối, An Minh Tế thả lỏng cơ thể, không còn khẩn trương nữa.

Cậu nhẹ nhàng cởi giày, cứ như sợ quấy rầy tới ai đó.

Có điều trong phòng chỉ có một cái chăn.

Dưới ánh trăng, An Minh Tế ngồi giữa giường nhìn bóng dáng gầy gầy bận rộn trước sau.

“Được rồi, vào đi.”

An Minh Tế mím môi, do dự chốc lát mới trèo vào.

Lúc An Minh Tế lại gần, Cố Cẩm đắp chăn cho cậu.

Không biết có phải hậu di chứng không mà Cố Cẩm cảm thấy gáy mình đau nhói.

Cái vị trí đó chính là vị trí trước đây trúng đạn.

Cố Cẩm ngửi thấy mùi thơm của xà phòng trong chăn, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ sâu, không bị ảnh hưởng bởi người bên cạnh.

Tiếng hít thở bên cạnh trở nên đều đều, An Minh Tế vẫn giữ trạng thái lúc mới nằm xuống, hai tay túm chặt chăn, thân thể cứng ngắc.

Cậu lắng nghe tiếng hô hấp đều đều bên cạnh, xác định Cố Cẩm đã ngủ, liền chậm rãi thả lỏng có thể, hưởng thụ cảm giác ấm áp, làm người ta muốn khóc hiếm thấy.

Trong bóng tối, đôi bàn tay bé nhỏ mò mẫm sờ vào chiếc chăn không hề mềm mại được nhồi đầy bông, hai mắt chua xót muốn rơi lệ.

Cậu đã quên mất bao lâu rồi mình không được đắp một chiếc chăn dày và ấm như vậy, bao lâu rồi không được quan tâm nhiều như vậy?

Nhưng tất cả sự ấm áp này không giống như sự thương hại và bố thí của những người trong thôn trước lúc trước.

An Minh Tế siết chặt chăn bông trong tay, không muốn nghĩ ngợi nữa.

Rất nhiều lúc hi vọng chỉ mang tới thất vọng.

Cậu nhắm mắt lại, ánh trăng sáng chiếu xuống mặt cậu, dường như có một giọt nước lướt qua.

...

Cố Cẩm nằm mơ.

Mơ thấy An Minh Tế nhỏ bé.

Cô như một người ngoài đứng nhìn cảnh đứa bé gầy yếu bị đám con nít trong thôn đánh đập, bắt nạt, sỉ nhục, mắng mỏ.

Nhìn cậu từ một đứa bé có đôi mắt sáng trong, đơn thuần biến thành một con sói nhỏ.

Nhìn cậu bị người ta vu oan ăn trộm tiền của người trong thôn.

Rõ ràng là Lưu Đại Bằng, con trai của ông hai Lưu trộm tiền cùng người khác, nhưng chúng lại đổ tội cho An Minh Tế.

Cậu bé gào khóc nói rằng mình không ăn cắp tiền, nhưng không ai tin cậu, mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt thương hại.

Cố Cẩm nhìn cha của Lưu Đại Bằng trói An Minh Tế lại, nhìn ông ta cầm một cây gậy gỗ đánh gãy chân An Minh Tế.

Cố Cẩm nổi điên hét lên ngăn cản, nhưng vô ích.

Không ai nhìn thấy cô, cũng không ai nghe thấy giọng cô.

Cô bất lực đứng đó, nhìn trái tim đau thắt lại.

Kiếp trước An Minh Tế ngồi xe lăn, hóa ra vì bị ông hai Lưu đánh gãy hai chân.

Cô bước đến bên cạnh An Minh Tế đang đau đớn dữ dội, cắn răng hung dữ trừng mắt nhìn dân làng xung quanh. Cô muốn đưa tay ra ôm lấy cậu, vỗ về cậu nhưng lại không thể chạm vào cậu.

Cậu chịu đựng đủ sự giày vò, rồi bị ông hai Lưu vô tình đuổi khỏi thôn.

An Minh Tế lưu lạc khắp nơi, cậu như một con chó nhà có tang, luôn phòng bị và nghi ngờ tất cả mọi người.

Cậu trở nên không từ thủ đoạn, biến thành một kẻ độc ác tàn nhẫn.

Chỉ cần có một chút xíu cơ hội, cậu sẽ nắm chặt lấy chỉ vì không muốn bị người khác bắt nạt, sỉ nhục, chỉ vì tương lai.

Trong giấc mơ, Cố Cẩm là người ngoài cuộc, đứng nhìn cậu dựa vào đầu óc thông minh và thủ đoạn tàn nhẫn của mình để từng bước leo lên trở thành vị vua cầm đầu của thế lực đen tối mà mọi người đều sợ hãi.

Cái giá mà cậu phải trả người khác khó bề tưởng tượng nổi.

Hình ảnh thay đổi.

Sau khi cô bị xử tử, thi thể không ai nhận về. Sau bảy ngày thi thể bắt đầu bốc mùi, lúc đấy An Minh Tế ngồi xe lăn xuất hiện.

Cậu đã trưởng thành, trở nên mạnh mẽ.

Cậu ngồi xe lăn, tư thế khoan thai như một vị học giả cao quý nho nhã, cậu đã thu lại gai nhọn toàn thân, trở nên sâu không lường được.

Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, An Minh Tế đưa thi thể bốc mùi của cô đi.

Cậu tự mình trang điểm cho cô, đeo cho cô chiếc nhẫn ngọc gia truyền của nhà họ An.

Chiếc nhẫn ngọc đó rất có ý nghĩa, từ lúc cô đeo nó, cô sẽ là người của nhà họ An.

An Minh tế tổ chức một tang lễ long trọng cho cô, khắp thế giới quyền lực Kinh Thành đều được mời tới và ghi chú trên giấy mời là vợ của An Minh Tế qua đời.

Cô là một quân cờ bị nhà họ Lưu và Chân vứt bỏ, lại trở thành phu nhân của vị vua thế giới ngầm. Trước khi chết, những người cô phải nhìn sắc mặt mà sống kia đã phải cúi đầu thắp hương trước linh vị cô.

Tất cả những chuyện này đều là vì An Minh Tế, thái độ, cách làm của cậu khiến người ta hoảng hốt bất an.

Nhất là nhà họ Lưu và nhà họ Chân.

Ở tang lễ, Cố Cẩm nhìn thấy sắc mặt hoảng sợ của nhà họ Chân, cô nhìn thấy cha mẹ ruột của cô đã sợ hãi An Minh Tế thế nào.

Cũng nhìn thấy nhà họ Lưu nịnh nọt cậu, thái độ dè dặt kia nhìn mà thấy hả lòng hả dạ.

An Minh Tế rất thân thiện với hai nhà họ, nở nụ cười nho nhã vô hại.

Nhưng sau khi kết thúc tang lễ, cậu lại không từ thủ đoạn mà lật đổ hai nhà.

Thậm chí bao gồm cả những người tham gia hãm hại cô, họ đều bị An Minh Tế trừng phạt, có người chết, có người tàn phế, không ai chạy thoát được.

Hình ảnh lại lần nữa thay đổi.

Là một nghĩa trang tiêu điều trang nghiêm.

An Minh Tế được hai vệ sĩ bảo vệ, dừng lại trước một bia mộ.

Cố Cẩm thấy trên bia mộ là ảnh cô, là tên cô.

(Cam: Nếu nọi người yêu thích thì hãy đề cử cho truyện nha~~)