Chương 29

Trong núi Thanh Loan có dược liệu quý hiếm như nhân sâm và các loại dã thú. Không biết trong ngọn núi này sẽ có thứ gì để cô có thể trông đợi, nghĩ như vậy cô nhấc chân đi về phía ngọn núi cao.

Trong khu rừng rậm rạp vô cùng yên tĩnh, đi mấy mét cũng không thấy vật sống.

Không nghe thấy tiếng côn trùng, tiếng chim, cũng không nhìn thấy một con chim trĩ hay thỏ rừng, chứ đừng nói là mãnh thú.

Cố Cẩm không hề thất vọng, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh, cô đã nhìn thấy những quả táo chín mọng sáng bóng ở trên cây trước mặt.

Cách cây táo không xa còn có một cây lê, trên cành treo lủng lẳng những quả lê chín vàng.

Đi lên phía trước là cây đào, cây hạnh, táo tàu, tất cả đều có rất nhiều quả chín.

Xa hơn nữa là lựu và anh đào.

Cố Cẩm đi dạo thêm vài vòng cũng đã phát hiện những loại cây ăn quả này, có lẽ ở sâu bên trong còn có những loại quay cây ăn quả khác.

Nhưng Cố Cẩm không muốn đi thêm nữa, càng vào bên trong càng tối, cô luôn cảm thấy ở đó quá nguy hiểm.

Đi lâu như vậy, dọc đường cũng chỉ có cây cối rậm rạp và cây ăn quả, không có động vật sống, yên lặng như tờ.

Cố Cẩm quay trở lại đường cũ, nếm thử các loại trái cây.

Không thể phủ nhận rằng trái cây trong không gian rất ngọt, cô đã ăn những loại trái cây này ở kiếp trước, nhưng tiếc là không ngon ngọt như không gian.

Quả anh đào có màu đỏ đậm, vừa nhìn đã biết là hàng thượng hạng, ăn vào thơm ngon ngọt lành khiến người ta nhớ mãi không quên.

Táo cũng rất giòn ngọt thanh mát, vỏ đào mỏng, thịt lại dày.

Khi ăn những loại trái cây này sẽ có cảm giác như một luồng hơi nóng vận chuyển trong đan điền.

Cố Cẩm nếm thử tất cả các loại trái cây trong không gian, phát hiện ra rằng linh lực trong đan điền nhiều lên không ít.

Với phát hiện này, cô quyết định sẽ không bao giờ tùy tiện đưa hoa quả trong không gian cho bất kì ai, ngoại trừ bé sói nhỏ cô nuôi kia.

Sau khi thử hết một vòng trái cây trong không gian, Cố Cẩm hái một quả táo và vài quả anh đào đỏ mọng xuống, mang ra cho cậu nhóc ăn.

Cô đặt hoa quả vào tít bên trong giường, chờ ngày mai cho cậu ăn.

“Tiểu Cẩm, em ngủ chưa?” Cố Gia Kiệt nhỏ giọng hỏi.

Cố Cẩm khoác áo vào, đi ra ngoài.

Cố Gia Kiệt, Ngũ Chí Nhân và Lưu Bình Nguyên đang đứng bên ngoài.

“Các anh đi bây giờ à?”

Cố Cẩm nhìn đồng hồ còn chưa tới mười một giờ.

Lưu Bình Nguyên nói: “Ừ, bọn anh định đi sớm về sớm.”

Hôm qua buôn may bán đắt, họ quyết định tối nay đi sớm một chút, thuận tiện mua chút đồ ăn ở chợ đen về.

“Được, vậy các anh vác thịt lên xe đi.”

Cố Cẩm ra khỏi phòng, bốn người cùng đi tới chỗ đặt thịt lợn rừng.

Cô mở đèn pin lên che một nửa ánh sáng đi.

Thịt lợn đã được bác trai chia làm năm phần.

“Anh mang miếng này đi.” Cố Cẩm chỉ phần lớn nhất, rồi lại chỉ phần nhiều mỡ nhất: “Còn cả miếng này nữa.”

Hai miếng thịt lợn rừng được Lưu Bình Nguyên và Ngũ Chí Nhân bê đi.

Cố Cẩm kéo anh họ đang định đi giúp đỡ: “Anh họ, lần này anh đi hỏi giúp em xem có ai mua nhân sâm không? Nếu có thì hỏi xem giá bao nhiêu nhé.”

“Được, còn chuyện khác không?”

“Hết rồi, mọi người đi chú ý an toàn.”

Cố Cẩm tiễn anh họ ra ngoài cổng, Lưu Bình Nguyên và Ngũ Chí Nhân đã buộc thịt heo lên xe đạp xong.

“Tiểu Cẩm, em về đi, bọn anh đi đây.”

“Vâng.”

Tiễn ba người đi xa, Cố Cẩm đóng cổng, về phòng đi ngủ.

Cô biết anh họ sẽ trèo cổng vào nên không cần để cổng cho họ.

Cố Cẩm rất nhanh đã ngủ, ngủ một giấc tới tận sáng, lúc tỉnh dậy, bé sói con bên cạnh cô còn chưa tỉnh.

Cô bê chậu rửa mặt ra ngoài, nhìn thấy xe đạp ngoài sân biết mấy người anh họ đã về rồi, chỉ là không biết mấy giờ họ về.

“Tiểu Cẩm!”

Nghe thấy có người gọi, cô quay đầu lại.

Cố Gia Kiệt mở cửa sổ thò nửa người ra.

Anh ta với tay: “Tiểu Cẩm qua đây.”

Thấy vành mắt anh ta đen sì, cô biết anh ta không nghỉ ngơi đủ, có khi còn cả đêm không ngủ.

Cố Cẩm đặt chậu rửa mặt cạnh giếng, đi vào trong phòng của anh họ.

Lúc tới, cô nhận ra Lưu Bình Nguyên và Ngũ Chí Nhân cũng ở đó.

Sắc mặt hai người này cũng chẳng khá hơn là bao, vành mắt đen như gấu trúc, nhưng nhìn đôi mắt phát sáng của họ có thể thấy tinh thần không tệ.

Cô vừa vào phòng, Cố Gia Kiệt đã nhanh chóng chạy ra cửa khóa trái cửa từ bên trong, sau đó lao đến bên giường cầm chiếc túi vài căng phồng.

Khi Cố Cẩm đi tới, anh ta đưa túi vải đầy tiền cho cô, hưng phấn nói: “Tối qua thịt đã bán hết rồi, tiền ở trong này hết.”

Cầm lấy túi tiền trong tay, Cố Cẩm đi tới bên giường, liếc nhìn chiếc giường còn chưa gấp gọn gàng.

Cố Gia Kiệt lập tức hiểu rõ, anh ta đi tới cuộn chăn bông trên giường lại tùy tiện đẩy vào góc tường.

Cố Cẩm mở túi vải, lộ ra những tờ tiền đủ màu sắc bên trong, cô đổ hết tiền lên giường.

Số tiền còn nhiều hơn hôm qua gấp đôi.

“Quy tắc cũ, cùng nhau đếm tiền, sau đó kế toán.”

Ba người kia không ý kiến.

Lúc này bốn người cùng đếm, tốc độ rất nhanh.

Cố Cẩm bỏ riêng số tiền lẻ hôm qua họ mang đi ra: “Tối qua bán được tổng cộng là bảy trăm linh sáu đồng năm hào.”

Cô nói với ba người họ tổng số tiền kiếm được tối qua. Sau đó túm một sấp tờ mười đồng trong đó, đếm ra mười hai tờ chia làm ba phần, đưa cho anh họ, Lưu Bình Nguyên cùng Ngũ Chí Nhân.

Số tiền còn lại, cô nhét vào trong túi vải.

Sắc mặt Lưu Bình Nguyên vẫn khá là bình tĩnh, Ngũ Chí Nhân nhìn chằm chằm vào bốn tờ mười đồng, đôi mắt anh ta trở nên ngơ ngác.

Tối hôm qua anh ta đi một chuyến lên thị trấn mà kiếm được tận bốn mươi đồng, số tiền này còn cao hơn mức lương của một công nhân bình thường.

Mặc dù Gia Kiệt nói với anh ta rằng tối hôm trước hai người họ đã kiếm được bốn mươi tệ chỉ trong một đêm, nhưng đặt số tiền ấy trước mặt, anh ta vẫn rất sốc, cảm thấy có chút không chân thực.

Anh ta không giống Lưu Bình Nguyên, chị em trong nhà nương tựa lẫn nhau. Chị cả gả cho một công nhân trên thị trấn, ngày thường không lo cơm nước nhà, anh rể còn thường “tiếp tế” cho.

Cũng không giống Cố Gia Kiệt, tuy trong nhà không được coi là giàu có nhưng cũng không lo cơm áo gạo tiền.

Ngũ Chí Nhân là một tên côn đồ trong thôn, danh tiếng rất xấu. Song anh ta không làm những việc trộm gà, trộm chó. Anh ta hung hăng tàn bạo chỉ vì không muốn bị người khác bắt nạt mà thôi.

Gia đình anh ta nghèo đến nỗi bọn trộm cắp cũng không thèm đoái hoài, căn nhà trống trơn không một thứ gì, có thể nói là thảm không nỡ nhìn.

Bốn mươi đồng trước mặt anh ta là số tiền lớn nhất anh ta từng thấy trong đời.

Không, hơn bảy trăm đồng vừa nãy mới là số tiền lớn nhất anh ta từng nhìn thấy.

Cố Cẩm hỏi Cố Gia Kiệt: “Anh Kiệt, anh đã nghe ngóng giá của nhân sâm chưa?”

“Nghe ngóng được rồi, thứ này ít người mua nhưng không phải không có. Ví dụ như nhân sâm trồng ở phía Đông chỉ tám hoặc chín đồng nửa cân. Giá của nhân sâm thiên nhiên phụ thuộc vào chất lượng, sâm thiên nhiên tươi ít nhất phải năm mươi đồng nửa lạng. Nếu là khô thì tuỳ năm để gấp đôi giá, nếu là nhân sâm trăm tuổi thì đúng là giá trên trời, bây giờ nhân sâm thiên nhiên trăm tuổi quá ít.”

“Chắc chắn chứ?” Cố Cẩm nhíu mày.

Cố Gia Kiệt cất tiền thuộc về mình vào trong túi, nghiêm túc nói: “Anh đã hỏi rất rõ ràng, giá cả đều xấp xỉ nhau, hơn nữa đây là chợ đen, giá hẳn là cao hơn bên ngoài.”

Anh ta nhìn Ngũ Chí Nhân mang dáng vẻ sắp khóc tới nơi, khóe miệng giật giật.

Mặc dù lần đầu tiên đi chợ đen kiếm được tiền, anh ta cũng vô cùng kích động.