Nhìn khuôn mặt xanh tím của An Minh Tế, Cố Cẩm run run lau nhẹ vết bùn trên khóe mắt cậu.
Cho dù cô có cẩn thận đến mấy vẫn đυ.ng phải vết thương của cậu.
“A...” An Minh Tế muốn kêu lên, nhưng người lau cho cậu lại là chị A Cẩm nên cậu chỉ đành nhịn đau trông rất đáng thương.
Cố Cẩm nhìn thấy thế, liền bỏ tay xuống: “Đồ ngốc!”
Không biết là đang nói cậu bé nhịn đau trước mắt này hay nói đối phương trả thù cho cô nữa.
Không thể phủ nhận rằng giọng nói của cô đầy thương tiếc.
Hành vi và giọng điệu của cô khiến An Minh Tế cảm thấy rất xa lạ.
Trước đây chị A Cẩm rất ít khi nói chuyện với cậu, chỉ thỉnh thoảng cho cậu cái bánh, khoai tây nướng, của cải để cậu không bị chết đói.
Bây giờ cô dịu dàng thế này, An Minh Tế nhỏ bé có hơi kinh ngạc.
“Oa... con hoang lớn với con hoang nhỏ là một đôi!”
“Đồ con hoang nhỏ khắc cha mẹ!”
“Con hoang lớn không biết ba là ai, còn đi ăn chực...”
Mấy đứa bé xung quanh bỗng ồn ào.
Nghe thấy mấy lời này, An Minh Tế đỏ mắt nhìn họ, đặc biệt là đứa bé to mồm nhất kia, cậu giơ hòn đá trong tay lên xông về phía cậu ta.
Nhưng mới đi được hai bước, cậu đã bị kéo lại.
An Minh Tế tức giận quay đầu đối mặt với một đôi con ngươi dịu dàng đầy ý cười: “Chó cắn em một cái, chẳng lẽ em còn cắn lại? Có sợ bẩn không hả?”
An Minh Tế không hiểu lắm, tỏ vẻ mơ màng.
Cố Cẩm quỳ xuống nhìn đứa bé chỉ cao tới eo cô, chỉ về lũ trẻ con ăn mặc rách rưới.
Nói: “Em nhìn bọn họ đi, có giống chó con sủa gâu gâu không?”
An Minh Tế hiểu ra gật đầu với Cố Cẩm.
“Thế nên, chó muốn cắn em một cái, chẳng lẽ em còn định cắn lại nó ? Bẩn lắm! Con người sao lại đi tính toán với súc sinh làm gì!”
Cố Cẩm sửa sang lại quần áo cho cậu, nhìn thân hình gầy gò đầy vết xanh tím đáng sợ của cậu, ánh mắt cô không nhịn được mà lạnh xuống.
Đừng trách cô bắt nạt trẻ con, năm xưa lũ trẻ này tổn thương cô không phải chỉ cần mấy câu nói là bù đắp được.
Nhất là con sói nhỏ trước mắt cô này, vết thương của cậu tích dần theo năm tháng là do đám nhóc này gây ra, sao cô có thể thân thiện với chúng được.
Từ trước tới nay, cô không phải người lấy ân báo oán!
An Minh Tế hiểu rồi, mắt cậu sáng lên, gật mạnh đầu: “Đúng! Con người không nên tính toán với súc sinh!”
Ngoan thế này thật khiến người ta thích, Cố Cẩm sờ đầu cậu: “Ngoan.”
Đám nhóc xung quanh cũng nghe hiểu, chúng trở nên không vui.
“Đồ con hoang...”
Một đứa bé trong đó định mắng, Cố Cẩm lạnh lùng quay đầu nhìn nó: “Cút!”
Sắc mặt cô lạnh lùng, giọng nói sắc bén, không giống người nhà tức giận mắng chúng mà là giống một sự tồn tại nguy hiểm.
Lũ trẻ chưa bao giờ thấy Cố Cẩm thế này, trước đây chúng bắt nạt cô, cô cũng chỉ cúi đầu không nói.
Giờ đây cô thế này, bọn chúng sợ hãi chạy hết đi.
An Minh Tế nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái, ánh mắt đó trong suốt lại đầy dã tính.
Mấy năm nay An Minh Tế được nuôi dưỡng trong thôn, nên có một loại dã tính không nói thành lời.
Giống sự nguy hiểm của sói, hung ác có thể cắn người bất cứ lúc nào.
Cố Cẩm yêu thương xoa đầu cậu, trong lòng rất cảm khái.
Cô đứng dậy quan sát xung quanh.
Lúc này cô đang đứng ở đầu thôn, có thể nhìn thấy thôn Thanh Sơn dưới núi Thanh Loan.
Đây là nơi cô sống mười tám năm.
Sau khi cô rời đi, nơi này trở thành ký ức cô không muốn nhớ lại nhất, ở đây có bị bắt nạt, bị sỉ nhục.
Chỉ bởi vì tuy cô hỏi Cố, song lại không phải con cháu nhà họ Cố, trên người không chảy dòng máu nhà họ Cố.
Cô là một đứa bé không biết cha là ai, bị mẹ ruột vứt bỏ.
Nhưng cô đã chết rồi, tại sao lại quay về nơi này?
Cố Cẩm cúi đầu nhìn An Minh Tế.
Bé sói ngoan ngoãn nhìn cô, đôi mắt trong suốt, vô cùng chân thực.
Cố Cẩm hít sâu một hơi, véo mạnh cánh tay mình một cái.
“A!”
Hai mắt cô chảy ra nước mắt.
“Chị A Cẩm, sao chị lại tự nhéo mình?”
An Minh Tế nhanh chóng tiến lên kéo tay cô.
“Ha ha ha...” Cố Cẩm cười, nước mắt chảy xuống khỏi hốc mắt.
Cô đau đến khóc thế này, có nghĩa không phải là mơ!
Cố Cẩm nhìn An Minh Tế: “Tiểu An, em nói chị nghe giờ là năm nào?”
An Minh Tế chẳng hiểu gì, cau mày như người lớn: “Chị A Cẩm sốt rồi à? Bây giờ là tháng năm, năm tám sáu...”
Năm tám sáu... Thế mà lại là năm tám sau!
Ngón tay Cố Cẩm hơi run run, thế mà cô lại trở về năm cô mười sáu tuổi, cách thời gian nhà họ Chân đón cô về Kinh Thành hai năm, cô vẫn chưa trở thành quân cờ liên hôn của họ.
Kiếp trước cô thiển cận, tưởng cha mẹ ruột đến tìm, cuối cùng đã khổ tận cam lai.
Ai ngờ là bước vào hang cọp.
Sau khi cô mười tám tuổi, cha mẹ ruột tìm được cô, đưa cô về nhà họ Chân.
Nhà họ Chân có tầm nhìn xa, lúc đó nhìn ra được nước Hoa sẽ ủng hộ người làm kinh doanh.
Đáng tiếc họ có năng lực nhưng lại không có chỗ dựa, đành mượn quan hệ lấy lòng nhà họ Lưu, để biểu đạt thành ý, mà họ muốn hai nhà liên hôn.
Cha mẹ ruột cô không nỡ gả con gái út đi, nên mới đến thôn Thanh Sơn tìm Cố Cẩm cô.
Năm cô mười tám tuổi được nhà họ Chân đón đi, mong ước của cô là được rời khỏi nơi này, đi ra ngoài thăm thú, cộng thêm cha mẹ ruột lừa dối, nói rằng tới Kinh Thành cô sẽ được sống cuộc sống sung sướиɠ, thế nên cô không do dự rời đi.
Đúng là khi tới Kinh Thành, cô đã được sống hai năm vui vẻ.
Người nhà cho cô đi học, bồi dưỡng cho cô khí chất đoan trang, tuy lúc đó học không quá giỏi, song vẫn biết được chút da lông.
Tất cả biến cố xảy ra lúc cô hai mươi tuổi, khiến cô như một con dê để mặc người ta chém gϊếŧ.
Cô bị ép cưới con nhà họ Lưu, trở thành một quân cờ bỏ đi.
Cô đã trải qua hai mươi năm năm bị tra tấn tinh thần trong nhà họ Lưu, người được gọi là chồng của cô tuy có địa vị cao nhưng lại bất lực, là một tên biếи ŧɦái.
Hắn ta nuôi rất nhiều phụ nữ bên ngoài, chỉ cần tâm trạng không vui, hắn sẽ ra ngoài đánh họ, giày vò họ cả về thể xác lẫn tinh thần.
(Cam: Nếu nọi người yêu thích thì hãy đề cử cho truyện nha~~)