Chương 49: App Chân Ngôn

Bên kia Lý Tú còn đang chìm đắm trong cảm xúc kích động đến rơi lệ đột nhiên nhìn thấy thần tượng của mình ấn nút like, lập tức nhảy dựng lên: “A a a a a a a a a…?

Mọi người trên mạng cũng nhanh chóng phát hiện ra Bạc Dĩ Nhu đã ấn nút like cho Lý Tú, lập tức vừa hâm mộ vừa ghen tị với anh ta.

Vì sự việc của Lý Tú vào chiều nay và nút like của Bạc Dĩ Nhu nên chỉ trong một đêm số người hâm mộ trên WeYan đã tăng vọt lên hai triệu. Đối với một streamer game thì con số này đã rất ấn tượng rồi. Streamer game số một bây giờ là Kevin cũng chỉ hơn anh ta một triệu người hâm mộ thôi.

Tất cả streamer, đặc biệt là streamer game bây giờ cứ nhìn là phát ghen, người này chắc chắn là Âu Hoàng rồi, quá may mắn! Những người khác làm việc chăm chỉ vài năm mới gặt hái được ít danh tiếng tiền bạc, còn anh ta thì chỉ cần chưa đến một năm! Nếu không phải là Âu Hoàng thì làm sao anh ta có thể là người đầu tiên được làm streamer của một game online VR lớn như vậy chứ? Ghen tỵ chết đi được!

Lý Tú cũng là người đầu tiên trong giới streamer tự nhận mình là fan cuồng của Bạc Dĩ Nhu. Vì vậy bắt đầu từ đây anh ta có nickname “người được Nữ vương lựa chọn”.

Hạng Điềm vừa nhìn thấy cái tên này đã muốn nổ tung.

Nhưng anh vẫn giả vờ theo thói quen, biểu cảm rất gợi đòn ^^: “Cái người này, cái người streamer tên Lý Tú này trông ngoan ngoãn đáng yêu quá nhỉ, có phải đúng gu của Bạc tổng rồi phải không?”

Bạc Dĩ Nhu còn không thèm ngẩng đầu lên, không thèm để ý đến anh.

Hạng Điềm: “Người được Nữ vương lựa chọn, nghe như tuyển tú ấy nhỉ. Trông cái người này cũng có mệnh làm nam sủng lắm đây. Yếu đuối hết sức…”

Anh càng nói càng quá đáng, Bạc Dĩ Nhu ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nhìn anh.

Hạng Điềm cứng đờ người.

Bạc Dĩ Nhu: “Cho anh một cơ hội sắp xếp lại câu cú đấy.”

Dù sao thì trước đó cũng đã nói qua, có rất nhiều chuyện chỉ có lần đầu tiên làm là rất khó khăn, còn lần thứ hai thì đơn giản hơn nhiều. Hạng Điềm bị vạch trần bộ mặt thật trước mặt Bạc Dĩ Nhu cũng không phải lần một lần hai. Vì vậy, vẻ mặt cười tủm tỉm của anh liền biến mất ngay lập tức, anh lớn giọng nói: “Tôi cũng muốn em ấn nút like! Like thật nhiều, thật nhiều vào!”

Bạc Dĩ Nhu xoa xoa tai, dung túng anh: “Được rồi, ấn like, ấn like cho anh. Tài khoản của anh đâu? Anh có tài khoản WeYan không?” Cô nhớ là không có.

Hạng Điềm lập tức chạy đến bên cạnh Bạc Dĩ Nhu, nhanh chóng mở tài khoản của mình ra.

Bạc Dĩ Nhu xem thử, thấy tài khoản mới đăng ký được vài tháng mà đã có chín trăm nghìn người hâm mộ, còn bình luận hơn một trăm nghìn lần rồi. Nhìn qua thì mấy cái bình luận của anh đều là mắng người khác, người bị anh mắng đều là những antifan mắng Bạc Dĩ Nhu, cả những người coi thường Thần Châu và Bộ Não nữa.

Mặc dù Hạng Điềm khi tức giận lên sẽ chửi người rất hùng hổ, không hợp với hình ảnh một ông chủ lớn chín chắn điềm đạm, bên ngoài dịu dàng bên trong đen tối, nhưng thực ra mồm mép cũng không quá lợi hại, mắng qua mắng lại cũng chỉ có vài câu học được trên mạng thôi. Dù sao anh cũng chỉ là một chương trình, cho dù có ý thức thì cũng có trở ngại nhất định, ví dụ như yêu cầu anh tự sáng tác một bài văn thì thà để anh đi hủy diệt thế giới còn đơn giản hơn.

Nhưng những người chửi nhau với anh thì đều phải ngậm miệng lại hết, cứ như bị mắng phải cong đuôi mà chạy. Bạc Dĩ Nhu hoàn toàn có thể tưởng tượng được cảnh những người cãi nhau với Hạng Điềm đang hăng hái chửi thì máy tính đột nhiên phát nổ, vẻ mặt hoảng sợ.

“Hôm nay Đại nhân pháo nổ có chửi người nữa không?”

“Hôm nay có dũng sĩ antifan nào đến mắng nhau với Đại nhân pháo nổ nhà chúng ta nữa không?”

“Không có.”

“Một đám vô dụng, không phải máy tính phát nổ rồi chứ? Nào, cầm bàn phím lên tiếp tục chiến đấu đi! Một chiến binh thực thụ thì phải dám đối diện với cái máy tính đã nổ tung, người da đen tiếp tục tiến lên, antifan vĩnh viễn không bao giờ bỏ cuộc!”

Bạc Dĩ Nhu: “Pháo nổ?”

Hạng Điềm chột dạ, ánh mắt đảo quanh, sau đó quyết định lớn tiếng để che giấu sự chột dạ: “Sao nào! Cái đám này cả ngày nhặt xương trong trứng, dùng đồ của em còn lên mạng mắng em. Chẳng lẽ không cần trả giá đắt sao? Tôi chỉ làm nổ tung máy tính của họ để họ tích đức cho cái miệng của mình thôi, họ phải cảm ơn tôi mới phải!”

Bạc Dĩ Nhu không hay lên WeYan, cũng không để ý đến fan của mình, đương nhiên không biết Hạng Điềm hoạt động rất sôi nổi trong đó. Anh khá nổi tiếng trong giới fan hâm mộ, bởi vì antifan mà chửi nhau với anh thì cuối cùng đều kết thúc bằng việc máy tính phát nổ. Bây giờ đám antifan của Bạc Dĩ Nhu đều tránh mặt anh, một khi anh bắt đầu chửi mắng là họ lập tức bỏ chạy, tránh gặp rủi ro.

Có nhiều sự cố thì tất nhiên sẽ có người báo cảnh sát, muốn Hạng Điềm phải trả giá. Nhưng họ lại không có bằng chứng nào cho thấy Hạng Điềm đã hack máy tính nên cuối cùng không giải quyết được gì, thậm chí đến Bạc Dĩ Nhu cũng không biết.

Mọi người liền nhận định Hạng Điềm là một hacker bậc thầy nên anh cũng có rất nhiều người hâm mộ.

Bạc Dĩ Nhu nghiêm túc nhìn anh: “Không cho phép làm chuyện này nữa.” Dù sao thì anh cũng không phải là con người, không coi trọng luật pháp, nếu không có cô ở đây thì không biết số phận những người chọc giận anh sẽ ra sao. Nếu bây giờ dung túng Hạng Điềm làm hỏng máy tính của người khác thì lần sau có thể anh sẽ làm ra chuyện còn tồi tệ hơn.

“Không làm thì không làm, ai mà thèm!” Hạng Điềm quay đầu sang chỗ khác, nhưng vừa nghĩ đến những đám antifan miệng thối kia là trong đáy mắt anh lại hiện lên sự thù địch. Anh chỉ phá hỏng máy tính của những người đó thôi, lúc đầu anh còn định điều động cả vệ tinh vũ trang của Công nghiệp Apollo nữa kìa. Chỉ cần anh động một ngón tay là sẽ có một chiếc máy bay không người lái siêu nhỏ bay xuống đây từ bên ngoài không gian mà thế giới không thể nhận ra sự tồn tại của nó. Với trình độ của lưới bảo vệ ở thế giới này thì dù anh có muốn âm thầm gϊếŧ chết những người này thì Chính phủ cũng sẽ không thể phát hiện ra, thậm chí ngay cả Bạc Dĩ Nhu cũng không phát hiện được.

Tên nhóc này thực sự quá nguy hiểm. Bạc Dĩ Nhu thầm nghĩ làm sao để dỗ dành anh, rồi chợt thấy vải áo sơ mi của anh vừa trắng vừa mềm mại, không biết là chất liệu gì, áo được dắt vào trong lưng quần, rủ xuống thành một độ cong mềm mại, có vẻ sờ vào sẽ rất thoải mái. Vậy là cô bèn đưa tay ra chạm vào nó.

Cô chỉ đơn giản muốn cảm nhận cảm giác khi chạm vào chất vải thôi, dường như cũng không hề chạm vào anh, nhưng chỉ một cái chạm nhẹ như không tồn tại lại đột nhiên khiến da Hạng Điềm thấy ngứa ngáy vô cùng, có dòng điện đột ngột giật lên đến tận da đầu anh, cơ bắp dưới lớp vải lập tức căng chặt.

“Tự nhiên, tự nhiên lại chạm vào tôi làm gì?” Sự thù địch nổi lên trong mắt Hạng Điềm biến mất ngay lập tức, tai anh đỏ bừng, ngón tay khẽ gập lại.

“Được rồi, không phải muốn tôi ấn like cho anh à?” Bạc Dĩ Nhu không biết cách dỗ dành, làm cũng không thành thạo lắm, nghĩ mãi rồi quyết định không dỗ nữa.

“Hừ, like nhiều vào!”

“Được.” Bạc Dĩ Nhu liền like cho anh rất nhiều.

Hạng Điềm vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn cô, lấy điện thoại mở cái trang WeYan ngu xuẩn ra.

Nhưng anh nhìn tài khoản của mình một hồi lâu mà lại không có thông báo nào báo Bạc Dĩ Nhu like bài viết của anh.

Hạng Điềm lập tức tức giận nhìn về phía Bạc Dĩ Nhu thì thấy trên giao diện máy tính của cô có một bức ảnh phóng to của anh. Anh sửng sốt, Bạc Dĩ Nhu nhấp chuột một cái, bức ảnh thu nhỏ lại, rồi cô ấn nút like cho câu bình luận của của cư dân mạng cho bức ảnh đó. Hạng Điềm xem thử: “A a a a nhan sắc tuyệt trần thế này thử hỏi ai mà không muốn liếʍ!”

Bạc Dĩ Nhu lại ấn vào một cư dân mạng khác bình luận bức ảnh của Hạng Điềm.

Netizen 2: “Hoàng đế súng đạn Hạng Điềm, đây là thần tiên hạ phàm nào vậy? Chỉ cần nhìn ảnh thôi là đã thấy nhũn chân rồi, đây chính là người tình trong mộng của tôi.”

Hai lần like rõ ràng không thể được coi như là “nhiều”, vì vậy Bạc Dĩ Nhu tiếp tục like.

Netizen 3: “Ôi, làm sao mới gả được cho anh ấy đây?”





Liên tiếp ấn like mười lần, Bạc Dĩ Nhu nghĩ như vậy là đủ rồi, quay đầu nhìn lại liền ngẩn ra. Cô đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Hạng Điềm, chỉ thấy kẻ vừa rồi còn muốn gϊếŧ người đang uốn éo trên cái ghế xoay, cong chân dài lên ôm vào đầu gối, như thể sắp thu mình lại thành một quả bóng. Cả đầu anh đỏ bừng như muốn bốc khói, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại xem Bạc Dĩ Nhu ấn like cho mình.

Bạc Dĩ Nhu nhìn chằm chằm bóng lưng vừa ngoan vừa thẹn thùng lại vui vẻ như muốn nở hoa của anh một hồi rồi nói: “Anh không được làm nổ máy tính của người khác, không được vi phạm pháp luật của thế giới này trong lúc tôi không biết nữa.”

“… Ừ.” Đối phương thấp giọng đáp lại cực kỳ ngoan ngoãn.

Bạc Dĩ Nhu: Dễ dỗ quá!

Hạng Điềm chờ người ta hâm mộ ghen tị với mình, chờ tin đồn về mình và Bạc Dĩ Nhu. Quả nhiên rất nhanh sau đó tài khoản của anh đã liên tục được thông báo, số lượng người tag anh cũng đã vượt qua con số ba trăm, cũng có đến một tá tin nhắn riêng tư gửi đến.

Hạng Điềm vừa đắc ý vừa ngượng ngùng mở ra xem:

“Đại nhân pháo nổ ơi, không ổn rồi!”

“Trời ơi, Đại nhân pháo nổ mau đến xem đi, Nữ vương của chúng ta ấn like mười cái bình luận về Hạng Điềm trên WeYan kìa!”

“Đại nhân pháo nổ, WeYan lại bày trò bẩn rồi kìa! Họ còn dám xâm phạm quyền riêng tư của Nữ vương, lấy tài khoản WeYan của cô ấy để ấn like cho Hoàng đế súng đạn kìa! Mấu chốt là lại là WeYan kìa!”

“Mẹ nó, chắc chắn là muốn khıêυ khí©h gây bất hòa đây mà! Muốn làm cho chúng ta gây chiến với fan của nhà tài trợ!”

“Nhóm họp khẩn cấp, Đại nhân pháo nổ có online thì mau vào họp.”

“…”

Hạng Điềm: “…”

Tin tức này không lên được hot search, bởi vì có tag Bạc Dĩ Nhu thì đều sẽ bị hạn chế. Đám fan hâm mộ còn thống nhất cho rằng hoạt động bất thường của Bạc Dĩ Nhu chắc chắn do WeYan hãm hại. Nữ vương của họ cao quý lạnh lùng như vậy, tài khoản trên WeYan rất sạch sẽ, trừ mấy cái bình luận buôn bán rác thì số người cô theo dõi vẫn còn là 0, đột nhiên lại liên tục ấn like mấy bình luận liên quan đến hình của Hạng Điềm, hành động lồ lộ như vậy cứ như là đang đùa giỡn Hạng Điềm, chắc chắn là muốn gây chiến!

Ai mà không biết tuy Hạng Điềm là đối tác thương mại nhưng quan hệ với Bạc Dĩ Nhu rất lãnh đạm, mà fan hâm mộ của anh lại nhiều như vậy, làm thế này không phải là muốn gây war sao?

Khá lắm WeYan, vô liêm sỉ hết mức, vậy mà có thể nghĩ ra một thủ đoạn vô liêm sỉ thế này để hãm hại Nữ vương của họ. Nghĩ là họ ăn chay thật sao? Tiếng trống trận đã vang, anh em đâu, tập kết chuẩn bị chiến đấu!

Hạng Điềm: “…” Biểu cảm dần méo mó.

Anh vứt điện thoại đi, vào phòng bếp nấu ăn.

Các cô chú trong nhà ăn bình tĩnh làm việc của mình, nhân tiện nhận xét: “Thằng bé này rất có thiên phú nấu nướng đấy.”

“Càng ngày càng thơm, vừa ngửi đã thấy đói rồi.”

“Nhưng sao lần nào cũng như đang gϊếŧ người vậy, đáng sợ thế.”

“Lại còn hùng hổ mắng chửi nữa chứ, không biết cả ngày cứ mắng ai vậy?”

Nạn nhân đầu tiên được giải cứu nhờ Bộ Não nhận được rất nhiều sự quan tâm, vì sự dũng cảm của Lý Tú đã giúp cô có được hi vọng sống, giữ được một hơi thở cuối cùng để chờ được đến lúc bác sĩ tới cấp cứu.

Sau khi nằm trong phòng ICU vài ngày, cuối cùng cô cũng tỉnh dậy.

Dường như không ngờ rằng mình vẫn còn sống, cô gái sững sờ một hồi lâu, cô được bác sĩ nói cho biết chuyện, giơ tay lên nhìn vào Bộ Não trên cổ tay mình. Cô rất may mắn, hôm trước cô vừa đặt thì chiều hôm sau đã nhận được luôn, cô thấy mới lạ liền đeo lên ngay. Nhưng cô không ngờ phút trước cô vừa đeo nó lên, cài đặt các chức năng xong thì phút sau đã gặp cơn ác mộng kia.

Hốc mắt cô đỏ hoe, rớt nước mắt vì sợ hãi và cảm kích. Cô quay một đoạn video bằng chức năng video của Bộ Não, nhưng phát hiện ra mình không thể tải ứng dụng WeYan xuống được. Cô sững sờ, không suy nghĩ nhiều liền quay sang hỏi bác sĩ cho mượn điện thoại.

Bác sĩ cho cô mượn điện thoại, cô liền đăng video lên. Nội dung video là lời tri ân những người dân đã lao vào cứu cô ngày hôm đó, cũng gửi lời cảm ơn đến Bạc Dĩ Nhu vì đã phát triển Bộ Não. Cô nói rồi bật khóc, cảm xúc chân thành, khiến cư dân mạng cũng ứa nước mắt vì xúc động. Tất cả những người lúc đó tham gia giải cứu cô gái khi xem đoạn video này đều vô ý thức ưỡn ngực, cảm thấy tràn đầy tự hào.

Còn những người lúc trước nhận được tin nhắn cầu cứu nhưng cuối cùng lại lựa chọn làm như không thấy thì trong lòng lại có một cảm giác khó chịu lạ lùng. Dường như từ khoảnh khắc này họ đã bị vạch ranh giới với những người chính nghĩa, trên người những người vốn dĩ không hề khác gì họ chợt được bao phủ bởi một tầng hào quang, còn họ thì vẫn là một lớp bụi bẩn, dù bên ngoài đẹp đẽ sáng sủa nhưng linh hồn bên trong đã bị phủ một lớp bụi mốc meo.

Tại sao lúc trước họ lại do dự? Rõ ràng họ luôn tự cho mình là người tốt bụng nhưng tại sao khi sự việc xảy ra thì họ lại chần chừ? Lần sau, lần sau nếu gặp phải chuyện như vậy thì nhất định họ sẽ không do dự tham gia cứu giúp! Những người có lương tri trong lòng đều nghĩ như vậy.

“Có gì đáng buồn đâu? Mạng sống của ai mà không đáng quý? Không phải chỉ có chúng ta là sợ chết, tiếc mạng và ích kỷ, những điều đó đều là bản chất của con người.” Người hàng xóm ở cùng tầng lầu với người bị hại lúc đó cũng nhận được tin cầu cứu nói với cô bạn gái đang áy náy, khó chịu, ăn không ngon ngủ không yên. Khi đó họ và người bị hại chỉ cách hai cánh cửa trên cùng một hành lang.

“Hơn nữa, không phải cô ta không chết sao?”

Cô gái gạt nước mắt: “Nhưng chúng ta hèn hạ quá. Chúng ta vẫn dùng chức năng nhận tin, nhưng khi nhận được tin cầu cứu thì lại không ra tay giúp đỡ. Ngày nào đó chúng ta gặp chuyện thì người ta…”

Người đàn ông: “Đồ ngốc, bọn họ không biết chúng ta trốn trong nhà coi như không có chuyện gì xảy ra. Bạc Dĩ Nhu nói là những người từ chối nhận tin nhắn cầu cứu sẽ bị đóng kênh xin trợ giúp từ người khác. Cùng lắm thì lần sau nếu gặp sự cố nữa thì chúng ta sẽ ấn chấp nhận. Cô ta cũng không thể biết là chúng ta đã nhận lời nhưng không đi. Sau này sẽ có rất nhiều kẻ nhiệt tình ngu ngốc, nếu chúng ta gặp chuyện thì nhất định sẽ có người đến cứu thôi. Đừng nghĩ lung tung nữa.”

Cô gái: “Nhưng mà…”

Người đàn ông: “Được rồi, im lặng ăn cơm đi.”

Trong xã hội cũng có không ít người có suy nghĩ như người đàn ông này, họ làm bộ cũng tham gia làm thành viên nhóm Liên Minh Chính Nghĩa, để người khác mạo hiểm làm anh hùng, còn mình chỉ muốn có được mà không cần nỗ lực. Tuy nhiên, họ lại không biết sau khi mở Liên Minh Chính Nghĩa, những người thờ ơ không giúp đỡ ba lần liên tiếp trong khi ở một khoảng cách có thể giúp đỡ được và những kẻ lừa đảo ấn tiếp nhận lời cầu cứu mà không hành động thì sẽ bị Bộ Não tự động đóng kênh yêu cầu giúp đỡ và không thể tự mở được nữa. Quy tắc này chỉ nhân nhượng cho người tàn tật.

Chức năng này rất bá đạo, lúc đầu khi mới gia nhập, đội của La Khai đã từng chất vấn Bạc Dĩ Nhu, họ cho rằng ép người khác làm một người chính nghĩa nếu xảy ra sai sót có thể sẽ khơi dậy lòng oán hận của người khác. Dù sao thì con người thực sự cũng không phải là sinh vật có lý trí cho lắm.

Bạc Dĩ Nhu đã nói với La Khai thế này: “Khi anh chọn cách ích kỷ và thờ ơ với người khác thì anh không có tư cách được hưởng sự cống hiến quên mình của người ta.”

Bạc Dĩ Nhu không cho phép người tốt bị lợi dụng.

Mà trước mắt cô hiện giờ là người bị lợi dụng vô cùng kinh khủng, thậm chí đến mức cả đời sắp sửa bị phá hủy, không ai khác chính là Văn Ngạn Lâm.

Bạc Dĩ Nhu nhìn ông: “Sẵn sàng chưa?”

Văn Ngạn Lâm đã cắt tóc gọn gàng, mặc một bộ vest sạch sẽ, người gầy trơ xương như củi, nhưng ánh mắt không còn chết lặng nữa, thần sắc cũng khác hẳn.

Ông gật đầu: “Tôi đã sẵn sàng.”

Bạc Dĩ Nhu mỉm cười: “Hợp tác vui vẻ, Văn tổng.”

Trên mặt Văn Ngạn Lâm cũng lộ ra ý cười. Ông không biết đã bao lâu mình không cười rồi, lúc này nở nụ cười vẫn còn hơi cứng ngắc mất tự nhiên.

Bạc Dĩ Nhu không để Văn Ngạn Lâm làm nhân viên của mình. Xét cho cùng thì việc để Văn Ngạn Lâm làm ông chủ của một công ty mạng xã hội khác với việc để ông làm công cho Bạc Dĩ Nhu, lực đả kích Trịnh Viễn Siêu đương nhiên cũng khác. Cô chỉ rót vốn vào và sở hữu một phần cổ phiếu trong công ty của ông và trở thành cổ đông mà thôi.

Trong khoảng thời gian này, Văn Ngạn Lâm đã liên hệ với các đối tác kinh doanh năm đó. Có người từ chối ông, cảm thấy tuổi đã cao không muốn liều mạng nữa, lại nói bây giờ Trịnh Viễn Siêu quá mạnh, có liều mạng cũng chưa chắc đã nổi được. Nhưng cũng có người cực lỳ có nghĩa khí, đồng ý cùng chiến đấu với ông một lần nữa. Vì vậy, họ chỉ có một phòng làm việc nhỏ nhỏ, vốn liếng duy nhất của họ là một phần mềm giao lưu được quý nhân thích chính nghĩa ưu ái.

Bây giờ Bộ Não cũng nên có một ứng dụng mạng xã hội riêng rồi.



Bộ Não ra đời với tư thế bất khả chiến bại đánh đâu thắng đó, tất cả kẻ địch của Bạc Dĩ Nhu đều giống như quả cà bị sương giá, héo rũ ỉu xìu. Chênh lệch quá lớn đến nỗi họ thậm chí còn không thể nâng cao dũng khí và ý chí để đối đầu với cô.

Chỉ có Trịnh Viễn Siêu là vẫn còn cứng đầu, tỏ vẻ ta đây không hề sợ hãi.

Trong khoảng thời gian này ông ta bị cư dân mạng chửi bới rất thậm tệ, vì họ phát hiện không thể tải App WeYan trên Bộ Não, các phần mềm mạng xã hội khác thì vẫn có thể tải xuống. Nhưng những phần mềm mạng xã hội khác thực sự không thể so sánh với WeYan, trong đó không có bất kỳ nhân vật nổi tiếng nào ở WeYan. Không có độ phổ biến và lượng fan hùng hậu, không có hoạt động hóng hớt drama, không có hoạt động đu idol, thị trường hoàn toàn bị WeYan lũng đoạn… Tóm lại, bọn họ vẫn cần thứ đồ rác rưởi như WeYan.

Ban đầu, mọi người còn có thể miễn cưỡng dùng Bộ Não để xem video, trò chuyện,.., sau đó dùng điện thoại xem tin tức trên WeYan, nhưng con người từ tiết kiệm sang xa xỉ thì dễ mà từ xa hoa sang tiết kiệm lại rất khó. Chức năng lúc đầu của Bộ Não khi mới công bố còn bị người ta coi như không quan trọng bây giờ lại đang dần gây nghiện. Không cần dùng tay thao tác, không cần cầm điện thoại mỏi tay, không cần sạc, tín hiệu rất trâu bò, đi đến đâu cũng full sóng, đi lại ở nơi đông người không sợ không cẩn thận liền bị rạch túi, không bao giờ lo lắng vì quên đem theo…

Giống như việc những người đã quen với máy giặt chắc chắn sẽ không muốn giặt quần áo bằng tay nữa. Đang thoải mái vô cùng, định mở WeYan xem có dưa để hóng không thì phát hiện không thể tải App, chỉ có thể mở điện thoại ra. Rõ ràng là thứ đã sử dụng rất nhiều năm mà bây giờ cầm vào tay lại thấy khó chịu. Đặc biệt là khi ra ngoài lại phát hiện ra mình quên mang theo.

Vì vậy, những người khó chịu chỉ có thể trút sự bất mãn của mình lên Trịnh Viễn Siêu.

Còn Trịnh Viễn Siêu thì vì đã ở địa vị cao bao nhiêu năm, trước khi Bạc Dĩ Nhu xuất hiện ông ta không hề có đối thủ, cho nên càng bị mắng ông ta càng tức giận, càng muốn chọc tức bọn họ. Đặc biệt là sau khi ông ta bất ngờ bị fan của Bạc Dĩ Nhu và fan của Hạng Điềm tấn công. Rõ ràng là Bạc Dĩ Nhu like comment về Hạng Điềm, sao lại mắng ông ta? Ông ta cảm thấy mình đang bị Bạc Dĩ Nhu hãm hại, cô muốn châm ngòi chia rẽ, vì cô không thể làm gì được ông ta nên muốn để đám người có tiếng tăm trên WeYan tấn công ông ta.

Thật sự quá hèn hạ!

Chửi bới đi, tức đến ói máu đi, rồi vẫn phải tiếp tục dùng thôi, cả một đám đê tiện không có lòng tự trọng, nếu có giỏi thì xóa App đi đừng dùng nữa. Có kêu gọi trên mạng thì có được mấy người để ý đến, có thể gây ra bao nhiêu tổn thất cho WeYan chứ? Châu chấu mà đòi đá voi, đúng là nực cười.

Nghĩ vậy ông ta lại thấy vui vẻ.

Nhưng có một ngày, tất cả những người dùng Bộ Não đều nhận được tin nhắn văn bản từ Điện tử Rainbow. Nội dung tin nhắn thông báo cho người dùng là đã có một ứng dụng mạng xã hội mới ra mắt tên là Chân Ngôn mà Điện tử Rainbow đã đầu tư vào, mời người dùng tải xuống và sử dụng.

Người dùng lập tức hò reo vui mừng, đặc biệt là những người đã vô cùng chán ghét WeYan đều hô vang cuối cùng cũng chờ được đến ngày này.

Trịnh Viễn Siêu nghe tin này liền sững người một lúc, rồi lại mỉa mai: “Mấy năm nay có bao nhiêu đối thủ cạnh tranh nổi lên rồi lại bại trận chứ? Cư dân mạng đã quen dùng WeYan rồi, còn cả những tài khoản có tích V nữa, đám ngôi sao đó có bao nhiêu người hâm mộ trên WeYan như vậy thì làm sao mà bỏ được? Bọn họ không muốn bỏ thì đám cư dân mạng này sớm muộn cũng sẽ trở lại.”

Sự kính trọng trong mắt thư ký của ông ta đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự khinh bỉ và im lặng. Vì mâu thuẫn với Bạc Dĩ Nhu nên Trịnh Viễn Siêu cũng không mua Bộ Não. Nếu nhìn thấy ở công ty mình có ai dùng thì ông ta sẽ tỏ thái độ khó chịu ngay. Vì thế mọi người phải mặc áo dài tay hay đeo thứ gì đó ở cổ tay để che đi, trong lòng rất uất ức. Người ta nói biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, Trịnh Viễn Siêu lại chọn không mua, không tìm hiểu, thế thì ông ta không chết thì ai chết? Người này có thể trở thành ông chủ lớn quả nhiên đều dựa vào may mắn.

Nhưng có lẽ ông ta cũng đã dùng hết vận may của mình rồi.

Lượt tải xuống App Chân Ngôn rất khả quan, một phần còn phải nhờ vào công Trịnh Viễn Siêu tự mình tìm đường chết, mọi người đã muốn bỏ WeYan từ lâu rồi. Còn những nhân vật của công chúng, những ngôi sao lớn kia lại rất thoải mái, nói bỏ là bỏ, đồng loạt cùng rời khỏi. Chỉ có những ngôi sao có ít tiếng tăm, những người nổi tiếng trên mạng có một lượng fan tích góp qua mấy năm nếu rời đi thì tất nhiên sẽ mất đi một phần đáng kể người hâm mộ. Họ cũng không biết liệu có thể kiếm lại được số fan hay không, hơn nữa họ cũng không quen thuộc Chân Ngôn, không biết những việc lúc trước họ làm trên WeYan có thể làm trên Chân Ngôn được hay không…

Có nhiều mối bận tâm nên họ chậm chạp không có động tĩnh gì, nhưng số lượng người chuyển đi cũng không ít.

Tuyển thủ số một của giới E-sport Thẩm Băng và các đồng đội của anh ta; nhân vật số một của giới streamer game Kevin, Lý Tú; các nhân vật trong ngành giải trí Chiêm Cầm, Vân Tùng, Hàn Thần và các thực tập sinh đang hot trong thời gian này; giới chủ lưu thì có Lạc Quân Nghiêu,… Rất nhiều người cùng hành động, đăng ký và được xác nhận trên Chân Ngôn, người hâm mộ của họ cũng lập tức lũ lượt đi theo.

Ngày càng nhiều nhân vật của công chúng đã chuyển sang Chân Ngôn.

Trịnh Viễn Siêu đã làm phật lòng rất nhiều người, thậm chí mới chỉ ngày đầu tiên mà đã lộ ra trạng thái mục rữa sắp nát đến nơi. Đám người không nỡ chuyển đi vì luyến tiếc fan hâm mộ cuối cùng vẫn không thể không chuyển sang dùng Chân Ngôn. Bởi vì dù họ có quyết tâm cố thủ ở WeYan thì cũng vô dụng, người dùng đã chuyển sự chú ý sang Chân Ngôn rồi, dù họ có tiếc con số trong WeYan cũng chẳng còn tác dụng.

Gương mặt đắc ý chuyên quyền của Trịnh Viễn Siêu cuối cùng cũng có dấu hiệu sụp đổ.

Thư ký lạnh lùng nói: “Ông chủ, tôi khuyên ông một câu, nếu bây giờ cho phép Bộ Não truy cập vào App của chúng ta thì may ra còn có thể cứu vãn được.”