Họ vội vàng tìm đoàn đội nghiên cứu mà mình đã mời tới để họ kiểm tra xem đống nguyên liệu này là thế nào. Bởi vì việc nghiên cứu công nghệ VR của họ mãi mà không có tiến triển nên những người ngay từ ban đầu ôm ấp kỳ vọng quá lớn đã vô cùng thất vọng. Trong khoảng thời gian này họ lại bận đối phó với Bạc Dĩ Nhu, mưu toan dùng thủ đoạn kịch liệt để cướp đoạt công nghệ VR trong tay cô, cho nên chẳng mấy khi quan tâm tới những đoàn đội nghiên cứu này, thậm chí lúc mua đống nguyên liệu này cũng không hỏi họ lấy một câu.
Bây giờ họ đưa nguyên liệu cho nhân viên nghiên cứu xem. Nhân viên nghiên cứu cau mày nói: “Các anh mua đống đồ này làm gì? Đều là phế thải công nghiệp cả thôi, hơn nữa trước mắt còn chưa có phương pháp xử lý đống phế thải này, không thể chôn xuống đất cũng không thể thải ra biển, nếu chất đống trong kho hàng một thời gian dài mà không lưu trữ bằng phương pháp đặc thù thì còn sẽ sinh ra chất kịch độc nữa.”
Một đám người ôm ngực, kìm nén búng máu như muốn phun ra: “Vậy là đống này đều là rác rưởi? Không thể dùng để chế tạo thiết bị game VR ư?”
Đội ngũ nghiên cứu vô cùng kinh ngạc, tiếp tục nhấn mạnh: “Mấy thứ này đều là rác thải công nghiệp, không có bất cứ tác dụng nào ngoài việc chiếm dụng kho hàng và làm ô nhiễm hoàn cảnh môi trường.” Còn dùng để chế tạo thiết bị game VR nữa chứ, đám thương nhân này đúng là còn hoang tưởng hơn cả nhà khoa học.
Họ không thể tin được, nhưng vẫn chưa hết hy vọng, lại lấy mấy thứ nguyên liệu mà mình đã tranh giành mua được từ những viện nghiên cứu khác cho các nhân viên nghiên cứu xem. Kết quả nhận được đáp án không phải là trước mắt loài người chưa có phương pháp xử lý thì cũng là không biết tác dụng là gì, tóm lại không có một loại vật chất nào mà họ tìm được trên thiết bị game VR của Bạc Dĩ Nhu.
Đầu óc như bị giáng một phát búa tạ, họ gần như không thể đứng vững mà lập tức ngồi bệt xuống ghế.
Họ quá mức vênh váo, không thèm để mắt tới Bạc Dĩ Nhu, vừa khinh địch vừa tự phụ, cuối cùng bây giờ đã nuốt phải trái đắng. Trong khoảng thời gian này để mua được những thứ đó, họ đã lấy hết số tiền mà mình có thể chi trả, nhất là đống đồ từ Công nghiệp Apollo kia, quả thực là tổn thất nặng nề. Đừng nói có thể bán đi, cho dù muốn xử lý cũng không được, chỉ còn cách bỏ tiền ra chế tạo kho hàng đặc thù để lưu trữ mà thôi!!!
Họ ý thức được rằng mình đã bị Bạc Dĩ Nhu đùa bỡn rồi. Nhưng bây giờ họ không còn sức để phẫn nộ, trong đầu tràn đầy tuyệt vọng. Cuối cùng họ cũng nhận ra Bạc Dĩ Nhu không phải là một chú mèo con, mà là một con hổ dữ! Hiện giờ đối tác của cô có cả người trong showbiz, bất động sản, năng nguyên kiểu mới, thậm chí còn có một nhà cung cấp súng đạn! Khi đẳng cấp của đối thủ cao hơn mình không phải chỉ một hai cấp, mà là cách biệt lạch trời thì sẽ không còn sự ghen tỵ mà chỉ còn lại kính nể và sợ hãi.
Cố Văn thức dậy từ sớm, lập tức nghe nói tới tin tức này, anh ta chỉ khinh thường cười khẩy cứ như thể nhà mình không nằm trong danh sách bị đùa bỡn, rồi lại tràn đầy si mê và tự hào đối với tư thái thắng lợi của Bạc Dĩ Nhu.
Cố Trì Ngạn tức giận tới mức đập phá toàn bộ thư phòng.
Ván cờ giữa Bạc Dĩ Nhu và toàn bộ ngành nghề sản xuất game, kết quả cuối cùng nằm ngoài dự kiến của mọi người, cô đã giành chiến thắng với tư thái hoàn hảo, không chỉ không hề tổn thất mà thậm chí còn kiếm lời một vố.
Giờ khắc này người trong giới cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt tùy ý và trêu đùa khi nhìn một cô gái nhỏ tuổi. Trước kia họ còn không để Bạc Dĩ Nhu vào mắt, không để Thần Châu vào mắt, cho cô thời gian để trưởng thành, bây giờ cuối cùng cũng nuôi cọp để lại mối họa về sau. Thị trường mặc dù cạnh tranh dữ dội, nhưng dần dần cũng đã được chia cắt ổn định, dường như lại có mùi sắp nổi mưa gió.
…
Có một blogger tên là “Bậc Thầy Thương Chiến” có tích V đã đăng một bài viết dài, thuyết minh rõ ràng tường tận về trận chiến trong ngành giữa Công ty game Rainbow Age và ngành nghề sản xuất game quốc nội trong thời gian gần đây, hơn nữa hành văn rất tốt, viết mà phải nói là cốt truyện có lên có xuống, thay đổi liên tục, kích động lòng người. Lúc này cư dân mạng mới biết trong khoảng thời gian gần đây nội bộ ngành nghề sản xuất game đã gió nổi mây phun như thế nào, Công ty game Rainbow Age đã gặp phải tấn công như thế nào.
“Chuyện gì vậy? Đây là tiểu thuyết sảng văn ngắn hả? Sao tôi đọc mà thấy nhiệt huyết sôi trào vậy?”
“A a a a a đây là sự thật hả? Nếu là thật thì Công ty game Rainbow Age lợi hại quá!!!”
“Người trong nghề nói với các vị, lời nói của blogger đều đúng sự thật. Trong khoảng thời gian này chúng tôi vẫn luôn theo dõi kết cục, ai ngờ lại là kết cục như thế này, quá đỉnh.”
“Khoan đã, trong bài nói ông trùm bất động sản nào đó đã bỏ ra một trăm triệu tệ mua đất của một hành tinh trong Thần Châu ư??? (Mờ mịt) (Đờ đẫn)”
“Đáng sợ vậy sao?”
“Người làm công ăn lương nói cho mọi người biết kiểu tấn công ác ý thế này ở trong thương trường không hề hiếm thấy, đây cũng là lý do tại sao một số người mới và công ty nhỏ rất khó nổi bật. Chẳng qua Bạc Dĩ Nhu quá mạnh, không ngờ lại gặp chiêu nào giải quyết chiêu đó, lật đổ toàn bộ ngành nghề, đúng là hả lòng hả dạ. Được rồi, tại hạ đã nhận được offer của Công ty game Rainbow Age, sắp sửa đến công ty báo danh đây (Mặt ngầu) (Mặt ngầu) (Mặt ngầu)”
Bài viết này nhanh chóng trèo lên hotsearch. Những điểm để mọi người bàn tán tập trung vào mấy phương diện, thứ nhất là Bạc Dĩ Nhu quá đỉnh, thứ hai là mặt tối trong sự cạnh tranh ngành nghề, thứ ba là Công nghiệp Apollo và Bạc Dĩ Nhu, thứ tư là không ngờ lại có người bỏ ra một trăm triệu tệ để mua đất trong game, chuyện này quả thực khiến người ta không nhịn được mà tag tài khoản của “Thưởng lớn cho hành vi khó hiểu”
Sau đó có hai nhóm người thảo luận nhiệt liệt nhất. Các fans của Rainbow Age miễn bàn phấn khởi cỡ nào, trước kia đám antifans thấy Hạng Điềm phủ định đến năm lần thì kích động cứ như thể tìm được bằng chứng gì đó chứng minh Bạc Dĩ Nhu và Thần Châu không đáng nhắc tới, nào là ông trùm dòng chính hoàn toàn không thèm quan tâm, cũng không thèm ngó ngàng một lần. Bây giờ thì sao? Công nghiệp Apollo trở thành nhà cung cấp hàng hóa cố định của Công ty game Rainbow Age, thế này mà gọi là chẳng thèm ngó ngàng hả? Hơn nữa người ta còn chủ động liên lạc với Công ty game Rainbow Age đấy nhé!!!
Đừng nói trong nước đã chấn động vì sự trái ngược này, dân mạng nước ngoài cũng rất khϊếp sợ. Sao bảo là không có hứng thú? Sao mới nói xong đã quay ngoắt lại vươn cành oliu biến thành nhà cung cấp hàng hóa hợp tác với người ta rồi???
Phóng viên hỏi Hạng Điềm. Hạng Điềm mỉm cười đáp: “Có ai sẽ chê mình nhiều tiền đâu?”
“Nhưng lúc trước anh mới tỏ vẻ không thèm quan tâm cơ mà!”
Hạng Điềm: “Tôi không quan tâm Bạc Dĩ Nhu, tôi quan tâm tới tiền.”
Trợ lý yên lặng đứng một bên, trong đầu tràn ngập nghi hoặc to hơn. Nhưng họ cung cấp nguyên vật liệu chủ chốt cho Bạc Dĩ Nhu với mức giá thấp hơn giá trị trường rất nhiều, lợi nhuận rất ít ỏi, không hề phù hợp với phong cách xưa nay của Công nghiệp Apollo chút nào. Có mối làm ăn nào của họ mà không kiếm được món lãi kếch xù đâu chứ…
…
So với những nhân vật tầm cỡ của các công ty lớn khác, Lạc Quân Nghiêu có thể nói là vô danh tiểu tốt, do đó thậm chí không ai chú ý thấy anh ta đã đạt được hợp tác với Công ty game Rainbow Age.
Trước kia bởi vì ông nội của anh ta bất công, không có ý định cho cha anh ta kế thừa công ty gia đình, thế nên cha anh ta đã dẫn dắt các bạn cùng trường đại học trở thành một trong những người có tầm mắt nhìn xa trông rộng, những người đầu tiên tiến hành nghiên cứu phát minh thuốc siêu năng lực. Năm đó nhà họ Lạc còn là gia tộc lớn trong giới giải trí, thấy những gì ông ấy làm thì chỉ coi ông ấy là kẻ ảo tưởng viển vông, ai cũng cười nhạo ông ấy. Bây giờ thế giới thay đổi, mọi thứ liên quan tới siêu năng lực đều biến thành xu thế chính của thế giới, trong đó thuốc tăng cường siêu năng lực là món hàng sinh lãi nhiều nhất. Những kẻ đã từng cười nhạo ông ấy giờ lại chiếm đoạt thứ mà năm xưa họ từng hết sức nhạo báng, ngược lại ném công ty giải trí mà trước kia họ từng giữ khư khư cho Lạc Quân Nghiêu như ném rác rưởi.
Người trong giới biết chuyện này đều không nhịn được mà thương cảm cho hai cha con nhà này, quả thực thê thảm không thua gì hai mẹ con Bạc Lị và Bạc Dĩ Nhu.
Nhân viên trong công ty chẳng có mấy người. Ngày đầu tiên Lạc Quân Nghiêu nhậm chức đã lập tức kêu thực tập sinh và nghệ sĩ ký hợp đồng đi họp. Kết quả là phòng hội nghị hai mươi chỗ ngồi mà không ngồi đủ một nửa số ghế.
Trong đó có năm thực tập sinh, người lớn nhất 21 tuổi, nhỏ nhất 16 tuổi, đều ở lại công ty vì hoàn cảnh gia đình, dù gì mỗi tháng thực tập sinh cũng nhận được chút tiền lương. Ông chủ mới sắp tới, họ không hề căng thẳng chút nào, đại khái trong lòng họ cảm thấy công ty này sắp xong đời nên không có chút hy vọng nào vào tương lai, giấc mơ đã sắp tan biến.
“Không ngờ lại có ông chủ mới, tôi còn sợ ngây người đây này.”
“Nhưng thế thì có ích gì? Tôi đã tìm được công việc mới rồi, ngày mai sẽ không đến công ty nữa đâu.”
“Tiểu Kha, anh đừng buồn, anh xuất sắc như vậy, sau khi rời khỏi nơi này thì chắc chắn sẽ nổi tiếng.” Họ an ủi thực tập sinh lớn tuổi nhất trong đám.
Thực tập sinh này là người liều mạng nhất cố gắng nhất, cũng là người xui xẻo nhất trong số họ. Lúc ký hợp đồng với cậu ấy, Công ty giải trí Tinh Xán vẫn là công ty lớn có danh tiếng trong ngành, bởi vì coi trọng tiềm lực của cậu nên sớm đã ký hợp đồng 10 năm với cậu, hứa hẹn sẽ dốc sức nâng đỡ cậu, kết quả là kéo dài tới bây giờ vẫn chưa cho cậu debut. Cậu muốn hủy bỏ hợp đồng tìm lối ra khác, nhưng không đền nổi tiền vi phạm hợp đồng, tuổi xuân tươi đẹp cứ thế bị làm chậm trễ.
Họ vốn tưởng rằng công ty này không thể chèo chống được bao lâu, công ty đóng cửa thì họ cũng được tự do, ai ngờ lại có ông chủ mới nhậm chức, không biết sẽ kéo theo công ty sống dở chết dở này tiếp tục hấp hối bao lâu.
Bầu không khí trong phòng họp rất trầm lắng.
Lạc Quân Nghiêu tiến vào phòng, nhìn lướt qua gương mặt của họ, phát hiện nghệ sĩ hạng C không có ở đây.
“Liêu Cốc Nguyên đâu rồi?” Anh ta hỏi.
Giám đốc chần chừ nói: “Liêu Cốc Nguyên nói không rảnh.”
Thời hạn hợp đồng của Liêu Cốc Nguyên còn chưa đầy mấy tháng nữa sẽ kết thúc, hiển nhiên là không có ý định tiếp tục ký hợp đồng. Giám đốc nghĩ đến đây là lại tức giận, Liêu Cốc Nguyên đạt được thành tựu như ngày nay là do họ tập trung toàn bộ tài nguyên của công ty nâng đỡ, lúc trước người kia còn bày tỏ cảm động rơi nước mắt, kết quả bây giờ cứng cáp rồi nên không thèm nhớ tình xưa nghĩa cũ, thậm chí chẳng buồn duy trì sự tôn kính ở mặt ngoài, chỉ nói một câu “không rảnh” để qua mặt người khác.
Lạc Quân Nghiêu không thèm dây dưa thêm về Liêu Cốc Nguyên. Anh ta đã tìm hiểu đó là loại người như thế nào rồi. Nếu anh ta đã không coi mình là người của công ty này thì về sau đương nhiên anh ta cũng đừng hòng hưởng thụ tài nguyên của công ty.
Anh nhìn về phía đám luyện tập sinh trong mắt đã không còn chút hy vọng: “Kế tiếp các cậu sẽ phải tiến hành đợt huấn luyện tàn khốc trong thời gian hai tháng, nội dung huấn luyện bao gồm kỹ năng sinh tồn dã ngoại, các loại kiến thức về súng ống và cách sử dụng, kiến thức vật lý hóa học toán học sinh vật học dùng trong đời sống hằng ngày…”
Năm thực tập sinh đần mặt ra: “… Hả???” Họ nghe nhầm à? Huấn luyện tàn khốc gì cơ?
Lạc Quân Nghiêu: “Các cậu phải nhớ kỹ, hai tháng sau sẽ có một show thực tế là sân khấu debut của các cậu, quyết định các cậu sẽ trở thành siêu sao, hay là hoàn toàn không có duyên phận với chốn danh lợi này. Cho nên trong hai tháng này, tốt nhất các cậu hãy dốc hết sức để chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Hai tháng sau, 20 khoang chiếu VR mà Bạc Dĩ Nhu đã thay đổi để chế tạo show thực tế này sẽ được đưa tới, cốt truyện và bản đồ được thiết kế dành riêng cho tiết mục này cũng sẽ được triển khai trong Thần Châu. Lạc Quân Nghiêu đã tưởng tượng thấy show thực tế với hình thức hoàn toàn mới này sẽ gợi lên sóng thần như thế nào trên thế giới này.
Mà giờ đây, thế giới này còn chưa hề hay biết.
…
Nhờ trận chiến này mà Bạc Dĩ Nhu lại nổi tiếng thêm một phen, số lượng fans hâm mộ trên trang cá nhân đã đột phá cột mốc một trăm năm mươi triệu. Trung tâm trải nghiệm ở các thành thị trên cả nước cũng liên tiếp khai trương thuận lợi. Đêm trước khi khai trương, ở mỗi cửa hàng đã có rất nhiều người chen lấn xếp hàng, thậm chí đến sau này biết trước sẽ rất đông người nên thậm chí còn có người xếp hàng từ hai ba ngày trước đó.
Chiến thắng lần này, người ngoài nhìn vào sẽ thấy nhiệt huyết sôi trào, bên trong Công ty game Rainbow Age lại càng không cần phải nói. Hôm đó tất cả mọi người đều hoan hô, thậm chí có người kích động đến mức rơi nước mắt, quả thực là một liều thuốc trợ tim mạnh mẽ hết sức. Cảm giác cùng nhau chiến đấu, vượt qua cửa ải khó khăn, cuối cùng giành được thắng lợi này đã mang lại sự đoàn kết xưa nay chưa từng có cho toàn thể công ty. Ngưỡng mộ cường giả là đặc tính của tất cả sinh vật. Mà bà chủ Bạc Dĩ Nhu không thể nghi ngờ chính là cường giả khiến người ta ngưỡng mộ.
Thứ bốc cháy dưới đáy mắt của quản gia An càng ngày càng sáng sủa. Nhà tù giam cầm anh ta, lời cảnh cáo của An Viêm, tất cả đều lung lay sắp đổ. Thậm chí vì điều này quản gia An vốn có tu dưỡng nghề nghiệp rất cao cũng trở nên đứng ngồi không yên.
Thấy vậy, lông mày của Bạc Dĩ Nhu khẽ nhếch lên, không nói gì cả mà chỉ ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn anh ta về nhà ăn tối.
Vừa đi xuống đại sảnh công ty thì đã thấy mấy bảo vệ đang bắt một người không biết đang làm gì. Người bị bắt mặc đồ thể thao màu đen, đội mũ áo khoác đeo khẩu trang và kính đen, che kín từ đầu tới chân, tỏa ra khí chất có tật giật mình.
“Chuyện gì vậy?”
Người được hỏi lập tức hào hứng như thể mới trúng vé số độc đắc: “Bà chủ, tên này lén lút thậm thụt bên ngoài tòa nhà công ty chúng ta rất nhiều ngày rồi, lần nào cũng chuồn nhanh như giun đất, hôm nay cuối cùng các anh bảo vệ cũng đã tóm được cậu ta.”
Bạc Dĩ Nhu muốn đi ra ngoài nhìn xem người này là như thế nào, ai ngờ người kia vừa thấy Bạc Dĩ Nhu đã vô cùng kích động, bất ngờ bùng nổ. Anh bảo vệ hơi sơ sẩy để hắn ta trốn thoát, khi truy đuổi thì người kia thoáng chốc đã chạy đi thật xa, không ngờ anh bảo vệ cũng không thể đuổi kịp.
Bạc Dĩ Nhu cau mày, nói: “Lần sau tên đó lại xuất hiện thì cứ gọi cảnh sát luôn.”
“Vâng.”
Về tới nhà, Bạc Lị đã cùng bảo mẫu chế biến một bàn đầy món ngon để chiêu đãi cô con gái khải hoàn trở về của mình.
Bên phía nhà họ Tần thì lại bị bao phủ trong đám mây đen.