Bạc Lị nhìn vào mắt Bạc Dĩ Nhu, như thể tìm được tâm phúc của mình, dần dần bình tĩnh trở lại.
Có vẻ như chuyện tối nay bị cưỡng chế đưa đến nhà họ Tần đã khiến bà phải chịu không ít đả kích. Bạc Lị kéo Bạc Dĩ Nhu lại, thủ thỉ với cô những chuyện trước kia. Kể được một hồi, hốc mắt bà lại đỏ lên. Bạc Dĩ Nhu khẽ vỗ về lưng bà an ủi. Lúc cô cụp mắt xuống, nhìn thấy mấy sợi tóc bạc thấp thoáng ẩn hiện trong mái tóc đen của bà, trong lòng chợt nhói đau.
Trong thế giới của cô, mẹ cô Bạc Lị chết do tự sát, bà cũng bị chồng phản bội, ba mẹ liên tiếp qua đời. Khác ở chỗ, năm ấy cô mới mười lăm tuổi đã rời xa gia đình, đắm mình trong đại dương kiến thức bao la, vùi đầu trong viện nghiên cứu phát triển Siêu não. Trong đầu đều là thế giới và nhân loại. Không giống Bạc Dĩ Nhu của thế giới hiện tại, là một người thực vật luôn cần mẹ chăm sóc và bảo vệ. Khi ấy, cô hoàn toàn không biết gì về những chuyện xảy ra trong nhà. Tin tức cuối cùng mà cô nhận được, lại là tin tử của bà.
Có lẽ là bởi vì bà cảm thấy khá yên tâm về cô, nên mới ra đi dứt khoát như vậy. Cũng có thể là bởi vì cô không đủ quan tâm bà, khiến bà cảm thấy bơ vơ lạc lõng, nên mới tuyệt vọng lựa chọn con đường kia.
Sau này, Bạc Dĩ Nhu mới phát hiện ra bức thư bà gửi vào hộp thư riêng của cô đã lâu không dùng đến, trên đó viết: “Mẹ tin một ngày nào đó con gái của mẹ nhất định sẽ trở thành một đại anh hùng, có thể thỏa sức thực hiện ước mơ của con. Mẹ thực sự mong chờ được nhìn thấy ngày đó. Chỉ mới nghĩ đến thôi, trong lòng mẹ đã tràn đầy niềm tự hào.”
Bạc Dĩ Nhu khẽ vô lưng bà an ủi. Trong cái vỗ của cô tràn đầy sự chở che và bảo vệ.
Quản gia An ngồi phía trước chợt nhíu mày, trong lòng đâm lo sợ. Sợ cô gái này quá cứng rắn, mà lẽ thường cứng quá thì gãy.
Bạc Dĩ Nhu rửa mặt súc miệng xong từ trong phòng tắm đi ra, quản gia An đã giúp cô trải giường tươm tất, nước thuốc ngâm chân cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Cô ngồi xuống ghế sô pha, nhúng chân vào chiếc thùng gỗ chuyên dụng. Sau đó, quản gia An lại bưng lên cho cô một ly sữa bò nóng.
Bạc Dĩ Nhu đón lấy ly sữa, thoáng nhìn anh ta, nói: “Anh làm quản gia, quả thực là đáng tiếc.”
Quản gia An sửng sốt, anh ta còn tưởng Bạc Dĩ Nhu đã biết gì đó, nhưng giây sau lại nghe cô ngạo mạn nói tiếp: “Nhưng mà, nếu anh không có mấy năng lực này thì cũng không có tư cách làm quản gia cho tôi.”
Quản gia An: “… Đúng vậy, tôi vô cùng vinh hạnh thưa cô.”
…
Ngày hôm sau, thành phố C và một vài trung tâm trải nghiệm xung quanh đúng tám giờ sáng khai trương. Mọi người đã bắt đầu nối đuôi nhau xếp hàng ở khu vực quảng trường bên ngoài cửa hàng từ tối hôm qua, thoạt nhìn vô cùng hoành tráng. Đội ngũ nhân viên an ninh cao to lực lưỡng mặc đồng phục đứng cạnh đó, khiến bọn côn đồ có lưu manh càn rở đến mấy cũng không dám làm càn, ngoan ngoãn xếp hàng theo quy định.
Tổng cộng có bốn hàng, trong đó có một hàng dành cho người khuyết tật và đương nhiên, họ sẽ trải nghiệm nằm chơi trong khoang chiếu VR. Hàng này ngắn hơn nhiều so với ba hàng còn lại, khiến người ta trông mà ngưỡng mộ.
Thực ra, những người khác cũng có thể trải nghiệm khoang chiếu VR, nhưng ưu tiên người khuyết tật. Nói cách khác, nếu bạn sang bên đó xếp hàng, chỉ cần sau lưng bạn có một người khuyết tật, thì bạn mãi mãi cũng không tới lượt. Vì vậy, mọi người đều không sang bên đó xếp hàng.
“Tôi cũng muốn được trải nghiệm khoang chiếu VR một lần…”
“Thôi bỏ đi, tôi chỉ cần được đến lượt trước khi kết thúc ngày hôm nay là đã mãn nguyện lắm rồi, không dám mơ mộng đến khoang chiếu VR đâu.”
“Tôi tò mò muốn chết luôn rồi. Không biết sau khi bước vào trò chơi sẽ có cảm giác như nào nhỉ? Xem người ta chơi trên mạng kí©h thí©ɧ với thú vị ghê, mà không biết Thần Châu của tôi bao giờ mới giao hàng đây…”
Có cả mấy hot girl mạng cầm gậy selfie quay lại màn rầm rộ này. Thậm chí, có những người còn đặc biệt chạy từ thành phố khác tới đây, chỉ để được trải nghiệm năm phút miễn phí ngắn ngủi kia.
Nguồn cơn của màn náo nhiệt trên mạng xã hội vào buổi sáng ngày hôm nay lại một lần nữa gọi tên Thần Châu.
Phát ngôn ngày hôm qua của Hạng Điềm không hề ảnh hưởng đến năng suất tiêu thụ của Thần Châu. Các đơn đặt hàng trước vẫn không ngừng tăng lên. Một số nhà máy đã đi vào sản xuất bận rộn không ngừng nghỉ. Càng ngày càng có nhiều bộ phận gia công tại các công ty khác. Xem ra, ngày hoàn thành tất cả các đơn đặt hàng còn rất xa.
Mới sáng sớm Bạc Dĩ Nhu đã nhận được vô số điện thoại gọi đến với phần lớn nội dung là những lời mời hợp tác mang tính áp chế ngầm.
Trước giờ, Bạc Dĩ Nhu vốn không phải người khó thương lượng. Chỉ những ai tôn trọng cô, mới được cô tôn trọng lại. Muốn hợp tác với cô, trước hết đôi bên phải có thứ căn bản gọi là tôn trọng lẫn nhau đã. Nhưng ngay từ đầu, những người được gọi là bậc tiền bối trong nghề kia lại tỏ thái độ không tôn trọng cô, đứng về phe Tần Dịch Thanh, chờ xem trò cười của họ. Sau sự kiện ra mắt Thần Châu chấn động toàn cầu, một mặt bọn họ coi thường cô là trẻ ranh, nhưng sau lưng lại âm thầm đi tìm đoàn đội hòng phá giải công nghệ VR của công ty cô, âm mưu tranh cướp thị trường. Mặt khác, lại gửi đến “lời mời” hợp tác. Đối với những hạng người khẩu phật tâm xà, không một chút thành ý như vậy, Bạc Dĩ Nhu đương nhiên sẽ không thèm đếm xỉa.
Sau khi bọn họ nhận thức được việc phá giải công nghệ VR này không hề đơn giản, thì lại quay ra tìm mọi cách để kìm hãm bước chân của cô. Lúc Tào Khải ra tay, bọn họ ở phía sau quạt gió thêm củi nhưng lại bị Bạc Dĩ Nhu trả đũa, thẹn quá hóa giận mới gọi điện cho Tần Dịch Thanh, bảo ông ta “dạy dỗ” lại con gái mình. Và hiển nhiên, điều này đã chạm đến giới hạn của Bạc Dĩ Nhu. Cô vốn không có ý định chia chiếc “bánh kem” này cho bọn họ, bây giờ thì càng không thể rồi.
“Cô bé à, tôi khuyên cô suy nghĩ cho kỹ đi, ba cô không dạy cô quy tắc bất thành văn trên thương trường sao?” Bị cô từ chối, đầu dây bên kia lạnh giọng uy hϊếp.
Ông ta nhắc tới Tần Dịch Thanh, đồng nghĩa với việc cắt đứt khả năng hợp tác giữa họ.
Bạc Dĩ Nhu không hề kiêng nể, dõng dạc đáp lại: “Vừa hay nói để các ông biết, từ nay về sau, các quy tắc trong ngành game, do tôi chế định.”
Đối phương còn đang bị sốc toàn tập trước lời nói ngạo mạn này của cô thì Bạc Dĩ Nhu đã dập máy. Ông ta nhìn nút loa, một hồi lâu sau mới phát ra tiếng khịt mũi cười khẩy: “Ranh con, phải để đời vả mặt cho mới biết điều hơn được.”
Tần Dịch Thanh ở sau lưng hưởng lợi, bày ra dáng vẻ “Con gái đủ lông đủ cánh rồi, ông ta quản không nổi, cũng không định quản”. Còn những người tự cho mình là nhân vật lớn trong ngành game, sau khi đích thân hạ mình ngỏ lời hợp tác bị Bạc Dĩ Nhu không hề nể mặt, từ chối thẳng thừng, đã chính thức kéo đứng về phe đối lập với Bạc Dĩ Nhu.
Cuộc chiến bắt đầu rồi.
Bạc Dĩ Nhu nhận được báo cáo của giám đốc bộ phận, nói rằng một số trung tâm trải nghiệm đã được lên lịch trước ở các thành phố khác đột nhiên bị thương nhân từ chối cho thuê. Ngoài ra, những trung tâm trải nghiệm khác cũng đột nhiên có người nhảy ra gây sự. Có điều, đây cũng chỉ là mấy thủ đoạn tầm thường thôi. Trên thực tế, trung tâm trải nghiệm không thể mở cửa cũng không ảnh hưởng đến sức tiêu thụ của Thần Châu. Tìm người gây rối lại càng là chuyện nhỏ. Đám người đó vừa mới bắt đầu hùng hổ đã lập tức bị nhân viên an ninh chuyên nghiệp do công ty mời đến xách lên, tống cổ ra ngoài rồi.
Nhưng lại có quá nhiều người ôm hận với cô, đến cả Tần Dịch Thanh cũng nhúng tay vào, muốn dạy cô một bài học, để cô biết điều mà nghe lời ông ta. Thủ đoạn của Tần Dịch Thanh càng ngày càng đê hèn, trở nên độc đoán và cường ngạnh.
“Thưa sếp!” Trưởng phòng mua hàng hớt hải chạy lại: “Chúng ta có một lô hàng bị hải quan chặn ở nước ngoài. Còn có mấy viện nghiên cứu hợp tác trước đó cũng từ chối bán nguyên vật liệu cho chúng ta rồi ạ.”
Các vật liệu chính của thiết bị VR phải cần thông qua con đường đặc biệt mới có được. Trước giờ họ vẫn luôn duy trì quan hệ hợp tác với những viện nghiên cứu này. Sau khi nhận được hàng, các viện nghiên cứu sẽ chuyển lại cho Rainbow Age, kiếm lời từ việc chênh lệch giá trung gian để duy trì hoạt động của viện. Đang hợp tác yên ổn, bây giờ đột nhiên không bán cho họ nữa. Có lẽ là họ đã bán với giá cao hơn cho người khác rồi.
Mà những người khác này, đương nhiên chính là những kẻ muốn dìm Bạc Dĩ Nhu xuống, khiến cô phải cúi đầu, ngoan ngoãn tuân thủ theo quy tắc của bọn họ.
“Sao đám người đó lại lần ra được vậy?” Bạc Dĩ Nhu hơi chau mày, nhìn về phía quản gia An. Tuyến hợp tác với những viện nghiên cứu này là do quản gia An móc nối, người khác rất khó lần ra được. Thế mà bây giờ lại bị chúng chặn ngang một chân, cướp đi nguồn hàng.
Phải công nhận đây là một nước đi rất hoàn hảo để cắt đứt nguồn cung của họ. Không có vật liệu, thì có nhiều đơn đặt hàng đến mấy cũng bằng không! Nhà máy không có vật liệu để sản xuất, dẫn đến việc không có hàng để phát. Thời gian kéo dài, người mua tất nhiên sẽ bất mãn, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín cũng như danh dự của công ty.
Sắc mặt quản gia An trở nên khó coi: “Tôi tuyệt đối không bán đứng cô. Nhưng tôi nghĩ là mình biết chuyện gì đang xảy ra, xin đợi tôi một lát.”
Quản gia An ra ngoài hành lang, rút di động ra gọi một cuộc điện thoại. Nghe tiếng đầu dây bên kia báo bận, anh ta không khỏi bực bội, đi tới đi lui.
Đầu bên kia bỗng nhấc máy, phát ra một giọng nam cà lơ phất phơ: “An Húc, không ngờ anh lại gọi điện cho tôi đấy, bất ngờ ghê.”
“Đừng có cợt nhả với tôi. An Viêm, có phải là cậu làm hay không?”
An Viêm: “Anh đang nói cái gì vậy?”
“Cậu điều tra hành tung của tôi, tìm được viện nghiên cứu hợp tác với Rainbow Age, sau đó đem tin tức bán cho đám người đó có đúng không?” Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có duy nhất khả năng này. An Húc là người nhà họ An, các mối quan hệ có trong tay đều là từ nhà họ An mà ra, nên An Viêm muốn điều tra không phải quá đơn giản sao? An Húc có thể giúp Bạc Dĩ Nhu tìm những nhà hợp tác khác, nhưng nếu An Viêm đã nhắm vào anh ta, lại còn cố tình làm như vậy, thì An Húc cũng đành bó tay.
“Đúng thì đã sao?” Trong giọng nói cà lơ phất phơ kia tựa như mang theo một tia lạnh lẽo: “Đừng quên thân phận của anh là một đầy tớ. Lo làm tốt bổn phận quản gia của mình đi. Còn cái việc giúp chủ mở rộng làm ăn, không nằm trong phạm vi công việc của anh đâu.”
Sắc mặt quản gia An cứng đờ, anh ta đứng bất động tại chỗ, bàn tay siết chặt điện thoại.
…
An Viêm cười khẩy cúp máy, nhìn bức ảnh trên màn hình máy tính. Đó là bức ảnh của Bạc Dĩ Nhu do phóng viên chụp lại hồi cô quay chương trình ở thủ đô, An Húc đứng bên cạnh cô với thân phận là quản gia. Mọi người nhìn bức ảnh này, sẽ dồn toàn bộ sự chú ý lên người Bạc Dĩ Nhu đầu tiên, sau đó mới đến An Húc. Nhưng nhiều lắm cũng chỉ khen một câu quản gia thật điển trai.
Nhưng An Viêm lại thấy được, trong đôi mắt của An Húc dường như có thứ gì đang cháy lên. Nụ cười trên khuôn mặt An Húc là niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng. Điều này khiến cho l*иg ngực An Viêm không khỏi bùng lên lửa giận.
Một tên hạ nhân, chỉ cần khom lưng uốn gối hầu hạ những kẻ khác là đủ rồi, đừng nên ôm mộng tưởng, cũng không cần thiết phải lộ diện như vậy.
Ánh mắt An Viêm từ trên người An Húc di chuyển sang khuôn mặt của Bạc Dĩ Nhu, hừ lạnh một tiếng: “Muốn trách thì phải trách sức hấp dẫn của cô quá lớn.”
…
Vì bị mấy nhà cung ứng cắt hàng nên Rainbow Age chỉ đành tìm kiếm những nguồn cung khác, nhưng lúc nào cũng có người “để mắt” tới họ, kiểu gì cũng sẽ bị đám người đó chặn ngang. Còn chưa tìm được nhà cung cấp khác đã có người mua trước một bước, thậm chí còn không tiếc bỏ ra số tiền gấp nhiều lần của cô.
Điều này cho thấy bọn họ đánh giá rất cao Thần Châu.
Những ngày sau đó, số lượng đơn đặt hàng trước vẫn tăng đều đều, nhưng phía nhà máy đã có một bộ phận công nhân phải dừng lại vì không có việc làm. Mới đó còn bận đến đầu tắt mặt tối, giờ đột nhiên lại không có việc làm, khiến họ không khỏi hoang mang. Cũng bởi vì sự thiếu hụt vật liệu chính, khiến cho rất nhiều thiết bị VR bị nghẽn ở bước cuối, không thể hoàn thiện cũng như bán ra thị trường.
Lưu Lực Hải tức đến mức không thiết ăn uống, vừa giận vừa hận: “Đám người này đúng là, đúng là ức hϊếp người quá đáng!”
Nói cho cùng, chính là bắt nạt người nhà họ Bạc không có đàn ông con trai. Bạc Lị thì không hiểu biết gì về thương trường, Bạc Dĩ Nhu lại còn quá nhỏ. Đáng giận hơn là, người đầu têu đi ức hϊếp họ, lại là Tần Dịch Thanh, ba của cô.
Ông mắng một hơi xả giận, vừa quay đầu lại nhìn thấy Bạc Dĩ Nhu đang chống má lướt web. Ông vươn đầu nhìn thử, là một trang web mua sắm. Bạc Dĩ Nhu đang thêm váy áo, mũ cùng với trang sức vào giỏ hàng…
Lưu Lực Hải: “Cô Bạc, cô còn có tâm trạng mua sắm hả! Cô có biết là chúng ta…”
Bạc Dĩ Nhu: “Suỵt, lo gì chứ, kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”