Trên mạng đang bàn tán xôn xao vì phản ứng nằm ngoài dự đoán của Bạc Dĩ Nhu, trong một khu chung cư không cũ không mới, một người đàn ông đôi mắt đỏ ngầu xem tin tức trên mạng.
Ông ta chính là Tôn Sơn – kẻ đã bán “Tuyệt cảnh sinh tồn” cho Tào Khải. Ông ta không thể ngờ được rằng hai tháng sau khi mình rời khỏi Công ty game Rainbow Age, công ty lại hồi sinh trong tuyệt cảnh, lật ngược thế cờ, hơn nữa còn một bước lên trời. Ông ta vốn đã hối hận vô cùng vì chuyện này, bây giờ nghe nói Bạc Dĩ Nhu cho Lưu Lực Hải 5% cổ phần, cuối cùng không thể nhịn được nữa.
Đơn giản là vì ông ta cũng như Lưu Lực Hải, đều là nhân viên lâu năm làm việc suốt 20 năm cho công ty game Rainbow Age. Trong suốt chừng ấy năm, tất cả những dự án mà Lưu Lực Hải tham dự, ông ta cũng đều góp mặt. Cuối cùng thì sao? Chỉ còn một bước cuối cùng, ông ta chỉ nhất thời không chịu nổi cám dỗ mà rẽ qua một con đường khác, kết quả nhìn xem ông ta đã bỏ lỡ cái gì đi!
Ông ta hối hận vô cùng. Chỉ cần nghĩ tới việc mình vốn dĩ cũng có thể nhận được 5% cổ phần, thoáng chốc biến thành người trong xã hội thượng lưu, cả đời không cần làm gì, chỉ cần nằm yên cũng có một đống tiền tiêu, chứ không phải chỉ nhận được một triệu tệ của Tào Khải là xong, thậm chí không mua nổi một căn nhà ở thành phố C, mua một món đồ trang sức cho gái là hết sạch, trái tim ông ta lại rỉ máu.
Nhưng bây giờ hối hận cũng vô ích. Họ đã biết chính ông ta đã bán tâm huyết cho Tào Khải, ông ta không thể quay lại Công ty game Rainbow Age được nữa, thậm chí còn có khả năng bị truy tố trách nhiệm hình sự, ông ta chỉ có thể dời sự căm thù về phía kẻ trước kia đã dụ dỗ mình, khiến mình bước lên con đường sai trái.
Bên kia, Tào Khải vừa đập phá đồ đạc xong thì lại nhận được cú điện thoại đòi tiền của Tôn Sơn, sắc mặt ông ta càng khó coi hơn: “Ý anh là sao?”
“Ý tôi là sao ư? Bạc Dĩ Nhu cho Lưu Lực Hải 5% cổ phần! Nếu không phải tại anh thì đáng lẽ tôi cũng sẽ có phần! Tôi nói cho anh biết, anh làm hại tôi bị mất nhiều tiền như thế, không đền bù cho tôi thì đừng trách tôi tuôn chuyện này ra, khi đó có chết thì chết chùm!” Tôn Sơn dữ tợn nói.
Tào Khải còn đang trông cậy vào “Tuyệt cảnh sinh tồn” kiếm được mấy trăm triệu tệ trước khi Thần Châu nuốt hết thị phần, thế nên khi nghe thấy Tôn Sơn đòi tiền, ông ta tức đến mức hộc máu, nhưng lại không có cách nào: “Anh muốn bao nhiêu tiền?”
“Năm triệu tệ.”
“Anh đang sư tử há mồm đấy hả?”
“Ông đây đã nhẹ tay lắm rồi đấy. Ông suy nghĩ bằng mông cũng biết 5% tiền lãi của Lưu Lực Hải là bao nhiêu tiền, năm triệu tệ nhằm nhò gì!”
Tào Khải hận đến mức lợi chảy máu, nhưng chỉ có thể rút năm triệu tệ trong túi mình ra cho Tôn Sơn. Vì “Tuyệt cảnh sinh tồn”, Công ty game Thặng Hải đã không còn tiền nữa, hoàn toàn không có năm triệu tệ cho Tôn Sơn. Hơn nữa chuyện này mà dùng tiền công ty thì lỡ sau này có chuyện gì, hậu quả thiết nghĩ sẽ vô cùng nghiêm trọng. Vừa bỏ ra năm triệu tệ, ông ta lập tức trở về “trước thời kỳ giải phóng”, cứ như thể lại biến thành thằng sinh viên vừa bước ra đời, trong túi chỉ có mấy ngàn tệ mà thôi.
(* 1 tệ xấp xỉ 3500 VND)
Thấy số tiền tiết kiệm đáng thương này, Tào Khải càng nghĩ càng thấy tức. Ông ta vốn chỉ hận Lưu Lực Hải, bây giờ thì lại hận lây sang cả Bạc Dĩ Nhu. Thế là ông ta lập tức lấy di động đăng nhập trang web mạng xã hội.
Thặng Hải Tào Khải V: Cuối cùng tôi đã biết tại sao người kia lại kiêu ngạo đến thế, thì ra là vậy, có bà chủ chống lưng đương nhiên không cần sợ gì hết. Xem ra cả đời này tôi sẽ không được nghe lời xin lỗi này mất rồi.
Tào Khải vốn mưu mô, mặc dù đã tức giận đến mức nổi điên, nhưng trên mạng vẫn có thể khống chế ngôn luận, đặt mình vào vị trí của kẻ yếu. Con người vốn dễ dàng đồng tình với kẻ yếu, huống chi chuyện này nhìn kiểu gì cũng thấy Lưu Lực Hải đuối lý, bây giờ ông còn nhận được 5% cồ phần của Công ty game Rainbow Age, càng gợi lên tâm lý căm thù người giàu của một số người, thế là trên mạng càng đông người mắng hơn.
“Tôi còn tưởng Bạc Dĩ Nhu là người có chính nghĩa công tư phân minh, kết quả… Ha ha ha.”
“Nhân viên của mình ghê tởm như thế, vậy mà chẳng những không xử lý mà còn tặng cổ phần, kiêu ngạo thật đấy! Bởi vì Thần Châu không có đối thủ cạnh tranh nên không sợ hả?”
“Tức chết mất, sao lại như vậy? Tôi cảm thấy mình bị lừa gạt cảm tình, tôi cho rằng Bạc Dĩ Nhu là một người bề ngoài lạnh lùng bên trong dịu dàng! Hết hâm mộ!”
“Nói chứ Thần Châu có bị xem là độc quyền lũng đoạn không nhỉ? Độc quyền chính là thế này đây, người tiêu dùng không có quyền lợi! Bộ ban ngành chống độc quyền thương mại đâu rồi? Không ra mặt à?”
“Đáng lẽ phải bắt họ công khai kỹ thuật VR mới đúng! Người chơi có sự lựa chọn khác thì mấy nhà tư bản này mới không dám lớn lối.”
Cũng có người nói chuyện giúp Bạc Dĩ Nhu, nhưng lúc này đã không phải chỉ có acc clone do Tào Khải thuê, mà những người khác trong giới trò chơi cũng thừa dịp này nhúng tay vào, hy vọng có thể mượn chuyện này níu chậm bước chân Thần Châu chiếm hết thị phần cả nước, tranh thủ thêm thời gian để họ nghiên cứu phá giải công nghệ VR, cũng cho game online thuộc công ty họ có không gian để hoãn lại, kiếm được thêm đồng nào hay đồng ấy.
Bởi vậy, các fans không thể nào chống lại đội quân acc clone khổng lồ này, nhìn đâu cũng thấy toàn là những lời trách cứ Bạc Dĩ Nhu.
Bên phía Công ty game Rainbow Age mới ăn mừng chưa được bao lâu thì thấy tin tức trên mạng, lại bắt đầu lo âu: “Giờ thì phải làm sao đây?”
“Mẹ kiếp, tại sao trên đời này lại có loại người vô liêm sỉ đến thế chứ!”
“Cậu cũng biết trên đời này không có loại người vô liêm sỉ mà, cho nên Tào Khải không phải là người, ông ta chính là thằng súc vật!”
Trong văn phòng, Lưu Lực Hải không còn để ý tới xấu hổ nữa, vành mắt đỏ bừng, vẻ mặt lo lắng nhìn Bạc Dĩ Nhu: “Tôi không có ghi âm, không có bằng chứng để chứng minh thằng tiểu nhân vô sỉ Tào Khải kia đã cắt ghép ghi âm. Chúng ta cũng không có bằng chứng vạch trần họ sao chép “Tuyệt cảnh sinh tồn”, không biết Tôn Sơn đã trốn ở đâu rồi…”
“Chuyện ghi âm chú cứ yên tâm, để tôi giải quyết. Các chú tìm lại toàn bộ tài liệu chế tác “Tuyệt cảnh sinh tồn” đi, kể cả bản thảo bị loại bỏ nữa. Trên thế giới này, chỉ cần đã từng làm chuyện gì thì đều sẽ để lại dấu vết, không tồn tại sự giả dối được đâu.”
Giọng Bạc Dĩ Nhu rất bình tĩnh, ánh mắt trấn tĩnh, khiến người ta vừa thấy sẽ không nhịn được dâng lên cảm giác yên tâm, cứ như thể chỉ cần có cô thì chuyện gì cũng không phải là chuyện lớn. Lưu Lực Hải cũng không khỏi bình tĩnh lại, sau đó lại tràn đầy ý chí chiến đấu. Ông lập tức đứng dậy: “Được, “Tuyệt cảnh sinh tồn” là do chúng tôi sáng tạo từng chút một, có rất nhiều tài liệu, tôi sẽ đi làm ngay.”
“Ừ.” Khi Lưu Lực Hải đi đến cửa, Bạc Dĩ Nhu lại gọi ông lại: “Chú biết di động của Tào Khải là hãng nào không?”
“Hả?” Lưu Lực Hải ngây người.
Bạc Dĩ Nhu không giải thích mà cầm điện thoại trên bàn, đưa cho Lưu Lực Hải: “Chú gọi điện cho Tào Khải đi, đừng nói gì hết, chỉ cần để ông ta bắt máy là được.”
Lưu Lực Hải ngơ ngác gọi điện thoại cho Tào Khải, Bạc Dĩ Nhu ngồi bên cạnh mở máy tính lên.
…
“Bên bộ phận kinh doanh nói số lượng người chơi online lại tăng trưởng rồi.” Thư ký báo cáo với Tào Khải lần thứ hai. Chỉ có lúc này, tâm lý của Tào Khải mới thoải mái hơn một chút.
Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ. Chung quy Lưu Lực Hải nhận được tận 5% cổ phần của Công ty game Rainbow Age! Một năm không làm gì cũng nhận được hoa hồng, Tào Khải làm việc cật lực hai ba năm cũng không kiếm được chừng đó tiền.
Trong lòng Tào Khải thật sự rất ngột ngạt. Ông ta nhớ lại cái tát mà năm đó Lưu Lực Hải đã đánh mình, dường như trên mặt vẫn còn cảm giác nóng rát không thể xua tan đó. Ngoài chuyện này ra, ông ta vẫn luôn nhằm vào Lưu Lực Hải, chán ghét Lưu Lực Hải, có lẽ là vì một chút tâm tư bí ẩn mà chỉ có chính ông ta mới biết.
Đều là người từng được ông cụ Bạc giúp đỡ, vào thời khắc mấu chốt, ông ta đã chọn một con đường khác. Vợ chồng ông cụ Bạc đều đã qua đời, ông ta không cần thiết tiếp tục lãng phí thanh xuân giúp đỡ mẹ con Bạc Lị, đắc tội Tào Tuyết chỉ vì ân tình ngày xưa đúng không? Vậy mà Lưu Lực Hải vẫn còn khăng khăng ý nghĩ trả ơn nực cười đó, vẫn ở lại Công ty game Rainbow Age che chở cho Bạc Lị, khiến ông ta giống hệt một kẻ tiểu nhân bội tình bạc nghĩa. Ông ta biết có bao nhiêu kẻ đã nghị luận sau lưng mình về chuyện này.
Cho nên ông ta muốn Lưu Lực Hải thất bại, muốn Lưu Lực Hải có kết cục thê lương, vậy thì người khác nhìn vào sẽ chỉ nghĩ rằng năm đó ông ta sáng suốt cỡ nào, kịp thời bứt chân ra khỏi vũng bùn, còn Lưu Lực Hải chỉ là một kẻ trung thành ngu xuẩn. Nhưng bây giờ thì sao? Lưu Lực Hải thành công rực rỡ, còn ông ta? Tiền tiết kiệm trong ngân hàng chưa đủ mười ngàn tệ!
Tào Khải càng nghĩ càng không thể chấp nhận nổi, trái tim bốc lửa khiến ông ta khó có thể bình tĩnh, liên tục đăng những status thể hiện sự đáng thương của mình, muốn nhận được càng nhiều sự ủng hộ và bảo vệ của mọi người, cứ như thể tự thôi miên bản thân. Chỉ có làm như vậy thì trong lòng ông ta mới được thoải mái.
Song tối hôm đó, khi hashtag Bạc Dĩ Nhu bảo vệ nhân viên ghê tởm còn đang treo cao trên bảng hotsearch, Bạc Dĩ Nhu đăng status thứ hai của mình bằng weibo cá nhân.
Bạc Dĩ Nhu V: Rác rưởi. “File ghi âm”
Lúc này, số lượng fans của Bạc Dĩ Nhu đã đột phá 90 triệu người, sắp sửa vượt qua mốc một trăm triệu. Status này vừa được đăng tải thì lập tức được vô số người nhìn thấy. Đám đông ùa vào mang theo đủ loại tâm lý, tò mò bấm mở file ghi âm đó. Nghe một lát, vẻ mặt mọi người dần dần thay đổi.
Lưu Lực Hải: “Ông cụ Bạc yêu thương mày như con trai của ông ấy, nâng đỡ mày đi học, ngày nghỉ còn thường xuyên kêu mày tới nhà ăn cơm, tết nhất không thiếu một bao lì xì nào! Nhờ có nhà họ Bạc nên mày may mắn hơn quá nhiều những đứa trẻ mồ côi khác! Nhưng mày đã làm những gì? Cô Bạc vừa ly hôn với Tần Dịch Thanh, mày đã lập tức dẫn theo một đám người của Rainbow Age nhảy việc, kiếm tiền giúp con giáp thứ 13 phá đám gia đình của cô Bạc, giúp bà ta đối phó với Rainbow Age và cô Bạc, mày không phải súc sinh thì là gì?”
Tào Khải: “Có mỗi việc đó mà anh còn muốn nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần? Anh là con chó nhà họ Bạc nuôi hả? Cả ngày sủa mãi không chịu câm miệng, nhai đi nhai lại chuyện đó không tha. Bạc Lị với Bạc Dĩ Nhu có nói gì không? Lo chuyện bao đồng!”
Lưu Lực Hải: “Đương nhiên tao sẽ nhắc đi nhắc lại rồi, trừ phi ngày nào đó tao chết, bằng không tao sẽ mắng mày hết lần này tới lần khác để mày cả đời không quên được mày đã vong ơn bội nghĩa, để mọi người biết được mày là cái thứ gì!”
“…”
“…”
Lưu Lực Hải: “Rốt cuộc mày có gì mà kiêu ngạo? Lúc ở Rainbow Age thì nói như rồng leo làm như mèo mửa, cả ngày ảo tưởng những ý nghĩ ấu trĩ tự cho là có thể kiếm tiền, kết quả toàn làm ra những thứ rác rưởi! Bây giờ “Tuyệt cảnh sinh tồn” mà công ty chúng mày gọi là tác phẩm chỉ còn một chút thôi là thành thần ấy, cũng là kết tinh của đội ngũ bọn tao! Thứ phế vật chỉ có thể kiếm cơm bằng cách trộm đồ của người khác như mày đang kiêu ngạo cái gì?”
Tào Khải: “Ha ha, anh cứ châm chọc thoải mái đi, cứ thỏa sức thể hiện cơn phẫn nộ vô năng của anh đi, “Tuyệt cảnh sinh tồn” là game của công ty chúng tôi, anh có bằng chứng chứng minh bọn tôi ăn trộm của các anh không? Có bằng chứng thì lấy ra đây cho tôi xem thử. Tôn Sơn là ai? Tôi không biết. Ha ha, anh tức đi, anh có tức chết cũng không thay đổi được cái gì đâu, bởi vì anh chính là đồ phế vật vô năng, ngoài làm game ra anh còn làm được gì nữa?”
…
…
Đoạn ghi âm cuộc gọi điện thoại này kéo dài khoảng 7 phút, cũng chính là file ghi âm gốc đã bị Tào Khải cắt ghép để dắt mũi người nghe, nhưng mang lại cảm xúc hoàn toàn trái ngược cho người nghe so với đoạn ghi âm đã bị cắt ghép đó. Ai nấy đều kinh hãi vì sự vô liêm sỉ của Tào Khải, đồng thời kinh hãi vì lượng thông tin khổng lồ được tiết lộ thông qua cuộc trò chuyện của hai người này.
Cái gì? “Tuyệt cảnh sinh tồn”???
Nghe thấy đoạn ghi âm này, sắc mặt Tào Khải càng ngày càng khó coi. Nghe đến đoạn “Tuyệt cảnh sinh tồn”, sắc mặt ông ta tức khắc trắng bệch. Đúng là đoạn ghi âm của ông ta, ông ta vốn là kẻ tiểu nhân suy nghĩ nhiều nên mỗi một cuộc điện thoại đều sẽ ghi âm lại, cuộc trò chuyện với Lưu Lực Hải cũng không ngoại lệ, đây là một trong số đó. Nhưng… đoạn ghi âm này đã bị cắt ghép rồi! Tăng thêm rất nhiều lời nói mà ông ta chưa từng nói. Ông ta cẩn thận vô cùng, sao có thể nhắc tới “Tuyệt cảnh sinh tồn” trong lúc nói chuyện điện thoại với Lưu Lực Hải được!