Khóe miệng Bạc Dĩ Nhu khẽ cong lên rồi dẫn theo quản gia An đi ra ngoài. Hai ông bà cụ cũng đuổi theo nhưng không nói gì cả, chỉ có nước mắt lưng tròng, đôi tay run rẩy siết chặt lấy tay cô. Cô cầm ngược lại đôi tay ấm áp kia rồi vỗ nhẹ, đáp lại một nụ cười khích lệ đầy ôn nhu.
Sau khi lên xe, Bạc Dĩ Nhu đột nhiên nhìn thấy quản gia An hình như lén lấy khăn tay ra lau mặt.
Bạc Dĩ Nhu: “Quản gia An, anh bị mị lực nhân cách của tôi làm cảm động đến phát khóc hả?”
Quản gia An: “… Cô đúng là rất biết cách phá hoại bầu không khí đấy.” Rất hiếm khi anh ta có những giây phút xúc động như vậy, hơn nữa nếu người khác có đoán thì cũng sẽ cho rằng anh ta cảm động vì gia đình kia. Nào có ai lại cảm thấy mị lực nhân cách của mình lớn đến mức khiến người ta cảm động đến phát khóc chứ? Mà chết tiệt là, chuyện đấy lại là sự thật!
Khóe môi Bạc Dĩ Nhu khẽ cong lên rồi nói: “Yên tâm, anh đi theo tôi thì sau này còn phải khóc nhiều.”
Quản gia An đã hoàn toàn nặn không ra giọt nước mắt nào nữa rồi, cảm thấy rất bất lực: “Người ta nói khiêm tốn là một đức tính tốt đẹp.”
Bạc Dĩ Nhu khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc tỏ ra kiêu hãnh: “Tôi cũng nên để lại đường sống cho người khác chứ.”
Quản gia An “…” Xin lỗi, tạm biệt.
Địa điểm thứ hai họ muốn đến chính là nhà của người mua có ngày kỉ niệm ngày cưới và sinh nhật vợ vào hôm nay.
Lúc này đã là bảy rưỡi tối, Trịnh Dương nóng ruột đi đi lại lại trong phòng khách, thỉnh thoảng lại giơ tay nhìn đồng hồ. Anh ta đã được thông báo rằng nhân viên kiểm tra đo lường ban đầu bị bệnh không thể tới, cho nên tạm thời đổi thành người khác tới. Anh ta không biết người khác này là ai, chỉ cảm thấy có điều chẳng lành, mở đầu không suôn sẻ này khiến anh ta rất lo lắng.
Khoang chiếu VR này thật sự có thể để vợ mình “nhìn thấy” ánh sáng lần nữa sao? Liệu niềm vui bất ngờ mà anh ta đã sắp xếp này có tác dụng ngược lại khiến cô ấy buồn hay không?
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, anh ta vội vàng nghe máy, là bảo vệ của khu chung cư gọi điện tới nói rằng có khách đến thăm nên muốn xác nhận với anh ta. Anh ta vừa nghe là nhân viên kiểm đo lường tra đã mau chóng kêu bảo vệ cho người ta vào.
Còn anh ta cũng vội vàng gọi điện cho ba mẹ vợ, nhờ họ đưa vợ và con gái trở lại. Ba mẹ vợ chỉ có một mình cô con gái này, tất nhiên sau khi nghe nói đến khoang chiếu VR lập tức nghĩ đến con mình. Vì vậy họ cũng biết được việc Trịnh Dương chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho con gái, nếu không họ còn lâu mới tới làm bóng đèn trong một ngày đặc biệt như hôm nay.
Sau khi tiếng chuông cửa vang lên, Trịnh Dương vừa ra mở cửa thì đã trông thấy Bạc Dĩ Nhu, anh ta lập tức ngốc lặng. Tuy nhiên trong lòng vẫn còn có việc quan trọng hơn nên cũng không có thời gian để suy nghĩ linh tinh, nhanh chóng mời người ta vào trong.
Không lâu sau đã nghe thấy tiếng vợ mình vang lên bên ngoài cửa: “Hôm nay mọi người rất lạ đấy…”
Mẹ vợ: “Chỗ nào lạ chứ?”
“Ngày này mấy năm trước, hai người đã đón cháu ngoại bảo bối của mình từ sớm rồi, để con và anh Dương trải qua thế giới hai người… Hửm? Trong nhà có khách tới chơi à?” Mũi của người phụ nữ rất nhạy cảm, cô vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi hương trên người phụ nữ khác, hơn nữa còn là mùi hoa hồng cực kỳ cao cấp và dễ ngửi.
Trịnh Dương bước tới đỡ cô, giọng nói khàn khàn: “Anh đã chuẩn bị một món quà cho em.”
“Em biết rồi.” Ninh Tuệ cười nói rồi vươn tay ra, nhưng không muốn được dắt về phía trước: “Anh Dương?”
“Nào, ngồi xuống, chậm một chút, nằm xuống nào…”
Ninh Tuệ cảm thấy rất khó hiểu, cô không nhìn thấy gì cả, nhưng vẫn tin tưởng chồng mình nên vẫn làm theo đúng hướng dẫn của anh ta. Ngay sau đó cô cảm giác được mình đang nằm trong một chiếc máy, phần lưng tiếp xúc hơi mềm, bốn phía đều là vách tường. Tiếp theo đó có âm thanh chuyển động rất khẽ của máy móc. Xung quanh đầu xuất hiện một chút cảm giác áp lực, mãi đến khi thiết bị gắn lấy đầu cô, mí mắt cũng bị một thứ làm từ vật liệu mềm mại gì đó nhẹ nhàng ấn lên.
Sau đó chuyện khó tin đã xảy ra, trong ánh sáng ngập tràn bóng tối của cô lại có ánh sáng. Cô “nhìn thấy” một màn hình đăng nhập?
Bên tai lại truyền đến giọng nói của chồng, Ninh Tuệ hồi hộp nhập mật mã tài khoản theo hướng dẫn của anh ta, sau đó cô tận mắt chứng kiến kỳ tích xảy ra.
Cô thả chậm hô hấp, đôi mắt mở to thấy mình đang đứng ở một quảng trường có đài phun nước, xung quanh đó có rất nhiều cổng truyền tống màu trắng hình tròn, không ngừng có rất nhiều chủng tộc đủ mọi loại hình thái khác nhau thuộc truyền thuyết của cả trong và ngoài nước bước ra từ những cánh cổng truyền tống đó. Biểu cảm rất sống động, có vui mừng kinh ngạc hay vẻ mặt không dám tin, ánh mắt cực kỳ chân thật, nô đùa ầm ĩ, chạy tới chạy lui, nói những câu như: “Vãi đậu, tôi vào được rồi này!” “Thần Châu tôi đến rồi đây!” “Có ai muốn lập team cùng nhau đi tìm đá quý ngày mai ở ‘Thành phố Tuyệt vọng’ không?”
Mà chính cô cũng biến thành dáng vẻ một tiên nữ hoa.
Ninh Tuệ cảm thấy choáng váng không dám tin.
Đây là gì thế? Màu sắc? Cô đang nằm mơ ư?
Bả vai bị ai đó khẽ chạm vào, Ninh Tuệ chợt cảnh giác quay đầu lại nhìn, thì trông thấy một người đàn ông với dáng vẻ kỵ sĩ cao lớn. Ánh mắt anh ta dịu dàng nhìn cô đầy âu yếm, cô đột nhiên nhận ra anh ta: “Ông xã?”
“Dáng vẻ này của anh có giống trong tưởng tượng của em không?” Kỵ sĩ lên tiếng, là giọng nói của chồng cô.
“Còn có con nữa!” Một đứa trẻ hai đầu đáng yêu ló đầu ra từ sau chân của người kỵ sĩ, giọng nói trẻ con rất dễ thương.
Ninh Tuệ đột nhiên vươn tay che miệng. Trước khi cô quen biết với Trịnh Dương, hai mắt đã bị mù rồi, cho nên trước giờ cô chưa từng biết người đàn ông không hề ghét bỏ cô mù lòa, yêu thương và bảo vệ mình có dáng vẻ như thế nào. Tương tự, cô cũng không biết đứa bé chính mình mang nặng đẻ đau mười tháng trông ra sao. Rất nhiều lần cô vuốt ve khuôn mặt họ, tưởng tượng ra họ có dáng vẻ gì. Sau đó lại buồn bã phát hiện, cho dù cô có mường tượng như thế nào thì đều không thể hình dung ra được một khuôn mặt đủ rõ ràng.
Vốn dĩ trong đầu cô, cả đời này đều không thể tưởng tượng ra được gương mặt rõ nét của họ, nhưng bây giờ họ lại lấy hình tượng nhân vật mang đủ loại sắc thái cùng với ánh nắng làm nền đứng trước mặt cô, để cô có thể nhìn thấy rõ ràng. Dường như thông qua họ, cô thật sự nhìn thấy người thật.
“Tuệ Tuệ.” Cô lại nghe thấy giọng nói của cha.
Ninh Tuệ đột nhiên nhìn sang thì thấy một ông cụ đẹp lão với mái tóc bạc phơ mặc vest và một cụ bà xinh đẹp tóc trắng đang khoác tay ông ấy.
“Ba, mẹ!” Cô đã không kìm nén được nữa, lao tới ôm lấy ba mẹ rồi bật khóc. Ngần ấy năm, gần như Tuệ Ninh đã quên mất dáng vẻ của hai người họ rồi, cô chưa bao giờ nghĩ tới cuộc đời này của mình còn có thể lại nhìn thấy họ một lần nữa, nhìn thấy mái tóc bạc phơ của họ cùng với những nếp nhăn trên khuôn mặt. Quan trọng hơn là đôi mắt hiền từ ôn nhu ngập tràn tình yêu thương kia.
“Con ngoan.” Cô vừa khóc, hai ông bà cũng rơi nước mắt, trên thế giới này không ai càng mong muốn cô vui vẻ hạnh phúc hơn họ. Tiểu Tiểu Huệ chớp đôi mắt to rồi ngẫm nghĩ một chút, cũng chạy tới ôm chân của mẹ và ông, gia nhập cùng với họ.
Vành mắt Trịnh Dương đỏ hoe, khẽ quay đầu đi. Anh ta đã điều chỉnh độ dày của cảnh tượng xuống thấp, cho nên thế giới trong trò chơi trước mắt anh ta là nửa trong suốt, có thể nhìn thấy cảnh trong phòng thực qua đó. Anh ta nhìn về phía Bạc Dĩ Nhu nói rất chân thành: “Vô cùng cảm ơn cô!”
Bạc Dĩ Nhu khẽ mỉm cười rồi gật đầu, lại dẫn theo quản gia An rời khỏi đó, vội vàng tới nhà vị khách tiếp theo.
Buổi tối hôm đó gần một giờ sáng cô mới quay trở lại khách sạn, tắm rửa xong xuôi lập tức đi ngủ. Còn tâm trạng quản gia An lại mãi chưa thể bình tĩnh được, lướt điện thoại trong phòng quản gia.
Trên mạng rất náo nhiệt, chuyện hôm nay Bạc Dĩ Nhu tự mình đến nhà khách hàng làm nhân viên kiểm tra đã được một vị khách hàng nào đó tung lên mạng.
Ăn đêm năm cân không sợ béo: “Tôi đã mua một khoang chiếu VR cho chị gái bị liệt nửa người do năm đó cứu mình bằng chính số tiền học bổng mà tôi đã dành dụm trong suốt nhiều năm. Cô nhân viên chăm sóc khách hàng nói người kiểm tra ban đầu bị bệnh nên thay một vị khác tới, tôi cũng không để ý cho đến khi mở cửa ra…”
“Video”
Ban đầu người mua này định ghi lại hết thảy mọi chuyện trong tối nay để làm kỉ niệm, kết quả vừa mở cửa ra, Bạc Dĩ Nhu đã xuất hiện trong ống kính rồi. Cậu thiếu niên đó lập tức “ĐM” một câu rồi ngốc lặng ngay tại chỗ. Mà những cư dân mạng không hề xem kỹ bài viết, nhìn thấy hot search bèn tùy tiện bấm vào mở video ra. Vốn còn cho rằng chỉ là một đoạn video bình thường, ai ngờ đột nhiên nhìn thấy Bạc Dĩ Nhu nên cũng giật cả mình.
Không chỉ là cậu thiếu niên đó, mấy gia đình được cô đến tận cửa phục vụ trong tối hôm đó đều lên tiếng. Có người có lẽ tối nay quá xúc động, tâm trạng vô cùng phấn khích nên đã viết một bài mấy nghìn chữ khiến cư dân mạng cảm động đến mức khóc bù lu bù loa.
“Nước mắt của tôi không đáng tiền.”
“Nửa đêm nửa hôm rồi còn bắt người ta phải khóc nhiều lần như thế!”
“Mọi người bất kể gặp phải chuyện gì, đều cắn răng chịu đựng gắng sống thật tốt nhé! Các bạn thấy không, người ta chỉ cần sống đủ lâu thì nhất định có thể thấy được hy vọng, cho nên tuyệt đối đừng dễ dàng từ bỏ!”
“Nói thật, chỉ dựa vào công nghệ VR này thôi, về sau cho dù Bạc Dĩ Nhu có gϊếŧ người phóng hỏa, tôi cũng không ghét nổi cô ấy.”
Trên mạng quá sôi động, cũng có một số người trong cuộc đã tiết lộ lý do tại sao Bạc Dĩ Nhu thay thế nhân viên kiểm tra xuất hiện tại nhà khách hàng, sau đó lại một lượng lớn trở thành fan của cô vì chuyện này.
Quản gia An vào tài khoản mạng xã hội của Bạc Dĩ Nhu, thấy số người theo dõi thực sự đã lên tới bảy mươi triệu người. Chỉ có một bài đăng mà đã có hơn một triệu bình luận và lượt share. Nhấn vào mục bình luận còn thấy đủ loại tiếng nước ngoài, cơ bản đều là mong cô hãy mau mau mở hoạt động kinh doanh quốc tế, rất nhiều trong số đó cũng cần khoang chiếu VR cứu giúp về tinh thần, cũng muốn chơi Thần Châu.
Giờ phút này, anh ta nghĩ đến lời nói như thiếu niên tuổi dậy thì của Bạc Dĩ Nhu, nghĩ đến chuyện xảy ra đêm nay, trong lòng anh ta như có ngọn lửa thiêu đốt đã lâu không còn thấy nữa.
…
Đột nhiên, dường như sự tồn tại của Bạc Dĩ Nhu xuất hiện ở khắp mọi nơi, vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là hoa tươi và những tiếng vỗ tay. Nhưng vốn dĩ cô đã là một người tỏa sáng như thế này rồi, không phải sao? Từ nhỏ anh ta đã ngưỡng mộ cô, cô xinh đẹp, thông minh, kiêu ngạo, đầy tự tin. Hồi nhỏ họ chơi trò gia đình, đám con trai đều tranh nhau làm chú rể của cô.
Cố Văn si mê ngây ngẩn xem đoạn video trên hot search. Anh ta điên cuồng tìm kiếm bất cứ câu chữ nào trên mạng có liên quan đến cô, chỉ có cách này mới có thể làm cho nội tâm lạnh lẽo của anh ta được sống lại, nhưng anh ta cũng biết rõ rằng, làm như vậy chỉ như uống rượu độc để giải khát thôi.
Có người gõ cửa phòng, là ba của anh ta.
“Trước đây ba bận quá không có thời gian để hỏi con. Bạc Dĩ Nhu đã tỉnh lại nhiều ngày rồi, con và nó lớn lên cùng nhau, con không định đi thăm con bé sao?” Cố Trì Ngạn hỏi.
Anh ta lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Con nên lấy tư cách gì để gặp cô ấy đây? Là vị hôn phu trước của cô ấy hay là vị hôn phu của Tần Hinh Dĩnh?”
“Nói chuyện kiểu gì thế? Con không thể đến gặp con bé bằng tư cách bạn bè được à? Con bé cũng không phải người không biết điều, con giải thích với con bé là năm đó bác sĩ đã nói nó bị chết não, tất cả mọi người đều đã nghĩ nó chết rồi. Nếu vậy chẳng lẽ con còn phải thủ tiết vì nó chắc?”
Lẽ nào Cố Văn không biết trong lòng ông ta muốn gì sao? Sớm không nói muộn không nói, lại nói đúng vào lúc này. Vì ông ta biết chờ được đến khi họ mời được đoàn đội để đột phá công nghệ VR thì họ cũng sẽ không thể chiếm được mấy phần thị trường. Cho nên ông ta mới muốn lấy lùi làm tiến, muốn trực tiếp hợp tác với Bạc Dĩ Nhu để tranh một phần lợi nhuận.
“Được thôi. Vậy trước tiên ba hãy giải trừ hôn ước của con và Tần Hinh Dĩnh đi.”
Sắc mặt Cố Trì Ngạn lập tức trầm xuống: “Đừng có nói những chuyện nhảm nhí vô bổ như vậy. Con cũng bỏ mấy cái tâm tư kia đi. Tào Tuyết nói với ba là dạo này thái độ của con với Tần Hinh Dĩnh lãnh đạm quá rõ ràng rồi. Con là người thừa kế tương lai của gia đình, đừng có giống mấy kẻ đần bị tình yêu làm cho mê muội. Bây giờ đã không giống khi trước nữa. Tương lai sẽ là thế giới của người siêu năng lực, Bạc Dĩ Nhu không có gen dị năng, không thể sinh ra người con có siêu năng lực cho gia đình chúng ta. Dù đầu óc con bé có tốt đến mấy, có thể sáng tạo ra bao nhiêu giá trị trong lĩnh vực game thì trong lĩnh vực chủ lưu cũng chẳng đáng kể gì.”
“Ba đã coi thường người ta rồi mà còn muốn chen chân chiếm lợi của người ta, ba không cần thể diện nữa à?” Cố Văn nói, sắc mặt rất khó coi.
Đêm đó, hai ba con tan rã trong bất hòa.
…
Mọi người trên thế giới này không thể tưởng tượng nổi, ở một thế giới trong một thời không khác, Siêu não Chủ Thần đột nhiên bị ngưng trệ dữ liệu trong một thời gian rất ngắn, vì quá ngắn nên hầu hết mọi người đều không nhận thấy bất kỳ vấn đề gì, mọi hoạt động của cuộc sống và công việc đều diễn ra bình thường như mọi ngày. Chỉ có cơ quan chịu trách nhiệm giám sát hoạt động của Siêu não đã nhận thấy sự bất thường vào khoảnh khắc đó.
“Kiểm tra kết quả: mọi thứ đều bình thường.”
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Chủ Thần?” Người phụ trách có quyền trực tiếp nói chuyện với Siêu não Chủ Thần vội vàng chạy tới.
Trên màn hình trước mặt hiện lên bóng lưng của một thiếu niên, bóng người gầy gò, ngoại trừ trước mặt Bạc Dĩ Nhu và những lúc cần thiết, nó sẽ không xuất hiện, giọng nói của nó lạnh lùng và bình tĩnh: “Không có gì, là con côn trùng nhỏ gây nhiễu thôi.”
Kẻ địch đang muốn đột phá mạng lưới phòng ngự của Chủ Thần, bọn chúng tấn công vào mạng lưới của Chủ Thần cũng không phải chỉ một hai lần, cho nên Chủ Thần nói như vậy thì những người khác cũng yên tâm.
Mặc dù con người có cảnh giác với Siêu não, nhưng họ vẫn tin tưởng nó. Bởi vì Tiến sĩ Bạc Dĩ Nhu đã để lại cho họ một thứ để bảo vệ, đó là một con virus được sáng tạo cùng lúc với Chủ Thần, có thể nói là anh em song sinh cùng bào thai với Chủ Thần. Một khi Chủ Thần xuất hiện dấu hiệu không trung thành với nhân loại thì virus sẽ gây ảnh hưởng, phá hủy hệ thống chính của Chủ Thần, hoàn thành sứ mạng của nó.
Mọi thứ trở lại bình thường, Chủ Thần cũng tiếp tục hoạt động bình thường, theo dõi và bảo vệ thế giới đã trải qua những năm tháng khó khăn, cuối cùng khó khăn lắm mới đạt được hòa bình như lúc này.
…
Trong thế giới mới của Bạc Dĩ Nhu.
Trong bệnh viện, dụng cụ theo dõi người bệnh trong căn phòng bệnh xa hoa thỉnh thoảng vang lên tiếng bíp bíp, người thanh niên nằm trên giường trong bóng tối đột nhiên mở mắt ra.