Chương 4: Hiểu biết trường học (1)

Vân La nhắm mắt lại, đem âm thanh ghê tởm trong đầu loại bỏ, khiến cho chính mình nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.

Chờ Vân La lại mở mắt, đã buổi sáng 6 giờ.

Vân La rời giường rửa mặt, mặc đồng phục vào.

Đồng phục trên thân Vân La là tiểu tây trang màu đen, phía dưới cũng là váy kẻ ô vuông màu đen, Vân La bên trong ăn mặc một kiện áo sơ mi màu trắng, bên ngoài là tiểu tây trang màu đen, làm cho màu da Vân La phá lệ trắng nõn non mềm.

Váy ngắn ô vuông che không được đùi, một đôi đùi thon dài trắng nõn lộ ở bên ngoài, dường như tản ra oánh oánh quang mang, không có một tia tỳ vết.

Mặc vào tất dài của trường, giày da đen, khoác balo, một đầu tóc dài màu đen nhu thuận như thác nước tán ở sau lưng. Khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ tuy có vài phần tính trẻ con. Nhưng cặp mắt phượng mị hoặc, khóe mắt lệ chí, lại làm nàng nhiều vài phần nhu mị. Đẹp kinh hãi, đẹp làm người không rời được mắt.

Biến hóa lớn nhất lại là khí chất của Vân La. Vân La đời trước không muốn chọc người chú ý, chỉ nghĩ an an tĩnh tĩnh, che lấp chính mình quang mang. Mỗi ngày đem ngực bó chặt, cơ hồ không dậy nổi chú ý bất luận kẻ nào.

Nhưng lúc này, Vân La ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt trước sau mang theo một cỗ chính mình. Dù trăm hoa đua nở đều không bằng nàng hơi hơi mỉm cười.

Tự tin, khí chất đạm nhiên tiêu sái khí càng là làm nhân tâm sinh hổ thẹn.

Vân La mở cửa, Trương Yến cùng Ida Kamini còn chưa rời giường. Vân La ra cửa, đến cửa hàng ăn sáng mua một ly sữa bò. Nhìn bánh mì tản ra hơi nóng, lại nghĩ đến túi tiền khô quắt. Vân La không chút lưu luyến xoay người.

Vân La lên xe buýt, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người trong xe buýt. Trong xe buýt phần lớn đều là học sinh, tuổi không lớn. Nhìn thấy Vân La, một đám đều có chút mặt đỏ tim đập. Lại nhịn không được đem ánh mắt trộm hướng Vân La. Vân La làm bộ không biết, an tĩnh ngồi một chỗ trên xe.

Ước chừng hơn hai mươi phút sau, Vân La xuống xe buýt, nhìn nhìn di động, đã 8 giờ.

8 giờ rưỡi đi học, lúc này lục tục có học sinh mặc đồng phục, cõng cặp sách đi vào trường học. Chỉ là những nữ sinh còn tốt, nam sinh phần lớn cà lơ phất phơ, cà vạt lỏng lẻo, đi đường đong đưa lay động. Trên mặt mang theo một loại Thiên Vương lão tử không bỏ kiêu ngạo trong mắt!

Lan Linh cao trung, chính là trường Vân La theo học.

Cây xanh trong trường học tụ thành bóng râm, từng tòa lầu cao đứng lặng. Hoàn cảnh phương tiện cùng bất luận cao trung nào ở Tokyo đều không kém. Giáo viên cũng đều là người trách nhiệm, nhưng học sinh không ai nguyện ý học tập. Kiếp trước Vân La chính là quái thai trong trường học.

Vân La giống như là động vật tự phát sáng. Mới vừa xuống xe, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người cổng trường. Nữ sinh đều là dùng ánh mắt bắt bẻ trên dưới đánh giá nàng, vẻ mặt ghen ghét hận. Nam sinh thì mãn nhãn kinh diễm,

“ Nữ sinh kia là ai? Thật xinh đẹp, trước kia ở trường học chưa thấy qua, là học sinh mới chuyển trường sao?”

“Không biết a, nàng lớn lên thật cao a,”

“Dáng người thật tốt!”

“Gương mặt kia quả thực hoàn mỹ, những minh tinh TV đều không có đẹp như nàng đâu!”

“Nữ nhân kia là ai?” Takahashi Ryuu cũng trong ngực ôm một nữ sinh trang điểm cầu kì lại ăn mặc đồng phục, nghiêng đầu hỏi thủ hạ cạnh.

“Thực xin lỗi, lão đại, không biết.”

“ Thiết,” Takahashi Ryuu cũng không cao hứng bĩu môi, liền tự mình tiến lên ngăn Vân La lại. Lại bị trong lòng ngực hắn nữ sinh giữ chặt “Takahashi, anh có ý tứ gì?”

“Cái gì, có ý tứ gì?” Khóe miệng Takahashi Ryuu lộ ra nụ cười mạt tà. Hai mắt trào phúng nhìn về phía nữ sinh kia. Không nhớ chút nào triền miên lâm li tối qua.

Nữ sinh giận dữ, vành mắt lập tức liền đỏ “ Anh sao có thể ở trước mặt em xem nữ nhân khác?”

“Ha hả,” Takahashi Ryuu cũng không kiên nhẫn đem nữ sinh đẩy ra:“Dù sao cùng cô lên giường lại không phải chỉ có mình tôi, đại gia chơi chơi thôi, hà tất xem là thật?”

Takahashi Ryuu cùng những học sinh phía sau cũng sôi nổi ồn ào, làm nữ sinh nhịn không được dùng ánh mắt ác độc gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Vân La.

“Hắc, đồng học, mới vừa chuyển tới?” Takahashi Ryuu duỗi tay ngăn đường Vân La.

Vân La nhìn nam sinh chắn trước mặt mình, Takahashi Ryuu cũng con của cán bộ cấp cao trong đảng Yamaguchi Gumi, là nhân vật số 2 trong trường học, luôn cùng Fujita Ryosuke đối đầu.

Takahashi Ryuu cũng có vóc dáng rất cao, thực gầy, lại rất giỏi giang, tóc thực ngắn, dựng thẳng. Lớn lên lại mi thanh mục tú, đặc biệt là đôi mắt, luôn mang theo nụ cười xấu xa, chọc nhiều nữ sinh trong trường theo đuổi.

Nhưng có thể cùng Fujita Ryosuke đối nghịch, nam nhân trước mặt cũng không phải đèn cạn dầu. Trong lời đồn, hắn tàn nhẫn độc ác, trong tay sợ là đã có mạng người. Nhưng làm người nghĩa khí, rất nhiều học sinh đều nguyện ý đi theo hắn.

“Không phải,” Vân La khẽ mở môi đỏ, nhàn nhạt mở miệng. Vòng qua Takahashi Ryuu, tiến vào cổng trường.



“Chờ một chút,” Takahashi Ryuu cũng lại lần nữa che trước mặt Vân La, nhướng mày, tà tà cười: “ Làm quen chút, tôi là Takahashi Ryuu.”

“Vân La.”

“Vân La? Sao quen tai vậy?”

“A! Là nàng.”

“Ai?”

“ Nữ nhân mà Fujita thiếu gia che chở.”

“A? Là nàng? Lớn lên không giống a, chỉnh dung?”

“****, muốn chỉnh dung ít nhất cũng đến mấy tháng tu dưỡng? Tuần trước thấy nàng, hình như không phải bộ dáng này.”

“Khí chất thay đổi đi?”

Vân La nói làm người chung quanh sôi nổi nghị luận.

Takahashi Ryuu cũng nhìn về phía Vân La ánh mắt lập tức sắc bén lên. Hai mắt như đao gắt gao nhìn chằm chằm mắt Vân La “ Cô là nữ nhân của tên Fujita kia?”

“Không phải,” Vân La chém đinh chặt sắt phản đối.

“A!” Takahashi Ryuu cũng khóe miệng nhếch lên, thanh âm tràn ngập dụ hoặc “ Vậy làm nữ nhân của tôi đi.”

“Hừ,” Vân La ánh mắt khinh miệt trên dưới đánh giá Takahashi “ Anh cái gì cũng không bằng Fujita, dựa vào đâu?”

“Hỗn đản,” Takahashi sắc mặt lập tức âm trầm xuống, hai mắt bốc hỏa, tiểu đệ đằng sau càng là trực tiếp hướng về phía Vân La kêu la lên.

“ Cô gái, cô biết cô đang nói chuyện với ai không?” Takahashi Ryuu cũng hai mắt sâu thẳm, nụ cười tà trên mặt biến mất.

Biểu tình trên mặt Vân La bất biến, không có lộ ra chút sợ hãi nào.

“Vân La?”

Đột nhiên một tiếng gọi trầm thấp vang lên. Giọng nam từ nơi không xa phía sau truyền đến, trong giọng nói mang theo kinh ngạc cùng không dám tin tưởng.

Fujita!

Trong mắt Vân La chợt lóe một tia sáng, song quyền trong tay áo gắt gao nắm chặt, chậm rãi xoay người.

Fujita Ryosuke là nam nhân anh tuấn cao lớn. Mặt ngoài trọng tình trọng nghĩa, kỳ thật là một tiểu nhân ích kỷ.

Khoảnh khắc Fujita Ryosuke nhìn Vân La, kinh diễm trong mắt không chút nào che giấu.

Hắn biết Vân La lớn lên xinh đẹp, bằng không cũng không có tư cách làm hắn che chở. Vân La đẹp, hắn biết, nhưng hiện tại... . ngôn tình hài

Fujita Ryosuke cảm giác được rõ ràng Vân La thay đổi.

“ Sao không đi vào?” Fujita Ryosuke đi bước một tới gần Vân La, không đem Takahashi Ryuu bên cạnh để vào mắt.

“Ân,” Vân La nhẹ nhàng ừ một tiếng, xoay người tiến vào cổng trường.

Takahashi Ryuu thấy Fujita Ryosuke dám làm lơ chính mình. Nhất thời giận dữ “Fujita, nữ nhân kia không tồi, tao muốn.”

“ Mày dám?” Fujita dứt khoát xoay người, những tiểu đệ phía sau hắn cũng sôi nổi cùng người của Takahashi Ryuu giằng co.

“Ha ha... Fujita,” Takahashi Ryuu thấy Fujita tức giận, nhịn không được cười ha ha:"Chỉ cần là đồ của mày, tao đều đoạt, nữ nhân cũng vậy.”

“Takahashi, không cần chơi lớn,” Fujita cũng tranh phong, không chịu lùi một bước “ Mày chơi không nổi!”



“Vậy thử xem xem!”

Vân La đi vào cổng trường, nghe được phía sau truyền đến tiếng cãi nhau, trong mắt ánh mắt u lãnh.

Fujita,tuy tôi không phải đối thủ của anh. Nhưng tôi lại có thể mượn tay người khác đối phó anh.

Lúc này đã sắp vào học, nhưng học sinh lại không có một chút bộ dáng phải về phòng học. Một đám trong miệng ngậm thuốc lá, ngươi truy ta đuổi, một lời không hợp liền đấu võ. Có tên trực tiếp ôm nữ sinh khanh khanh ta ta...

Vách phòng học, đồ đạc lung tung rối loạn, đủ mọi màu sắc sơn làm cho cả trường thoạt nhìn như là dã thú l*иg giam.

Vân La làm lơ những ánh mắt muốn sở hữu nàng, đi vào phòng học.

“Xoát!”

Vân La mới vừa tiến phòng học, liền tiếp đón một cái ghế bay tỡi chỗ nàng. May mắn Vân La tránh kịp, bằng không nhất định sẽ bị vỡ đầu chảy máu.

Phòng học lập tức an tĩnh lại, ném ghế dựa chính là một nữ sinh tóc dài, lại nhuộm đủ mọi màu sắc. Trên mặt trang điểm đậm, bộ dáng kiệt ngạo.

Thấy chính mình thiếu chút nữa Vân La bị thương, cũng không hề có ý xin lỗi. Trên mặt thậm chí còn có vài phần vui sướиɠ khi người gặp họa, chói lọi viết ‘ tôi cố ý đấy. ’

A! Thật sự xem nàng dễ khi dễ?

Nam sinh trong lớp đều là vẻ mặt kinh diễm nhìn chằm chằm Vân La, lại không dám làm cái gì. Bọn họ đều biết Vân La là người của Fujita thiếu gia, ai cũng không dám chú ý nàng.

Các nữ sinh còn lại m sôi nổi cười trộm, trên mặt tràn đầy trào phúng. Đặc biệt là nữ sinh kia: “Ngượng ngùng a, ném không chuẩn. Lần sau tôi nhất định chú ý, hung hăng nện vào người cậu.”

“Ha ha ha...” Nữ sinh kia nói làm nữ sinh khác chung quanh tức khắc cười vang lên.

Nếu là đời trước, Vân La chắc chắn nén giận, làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh. Liền như vậy qua đi, dù sao những nữ sinh đó chỉ là ngoài miệng nói nói, cũng không dám thật sự đối với nàng như thế?

Nhưng một đời này?

Vân La trên mặt không chút kinh hoảng, đạm nhiên bước tới gần nữ sinh kia. Chọc đến nữ sinh trong lớp sôi nổi tò mò nhìn chằm chằm Vân La, không biết nàng muốn làm cái gì?

Nữ sinh ném Vân La hai hàng lông mày nhíu chặt, trên mặt tràn đầy khinh thường. Trước đây nàng không phải không có khi dễ qua nữ nhân Vân La này, nhưng nữ nhân này chỉ biết yên lặng chịu đựng, vô dụng thật sự.

Vân La đi đến trước người nữ sinh kia, hơi hơi mỉm cười, nụ cười làm người da đầu rét run. Chỉ thấy Vân La nhanh chóng khom lưng, nắm lên một cái ghế dựa, hung hăng hướng nữ sinh kia ném tới.

“Phanh!”

“A...”

Nữ sinh bị Vân La ném vỡ đầu chảy máu, che lại đầu chảy máu kêu rên không thôi.

“ Mày, mày dám đánh tao? Chán sống a, đánh chết nó, hỗn đản!”

“ Mày dám đánh thật sao,”

“Thao! Hỗn đản!”

Chung quanh nữ sinh lập tức lòng đầy căm phẫn, trong tay xách theo ghế dựa muốn ném Vân La.

Vân La lại không chút hoang mang, bình tĩnh nhìn quét chung quanh một vòng, nhàn nhạt nói: “Ai dám đánh tôi?”

Chung quanh tức khắc một tĩnh, mọi người lúc này mới nghĩ đến, nữ nhân này được Fujita thiếu gia che chở, nói đùa, Fujita thiếu gia có lẽ sẽ không quản, nhưng đánh nó?

Ai dám?

Đông đảo nữ sinh hai mặt nhìn nhau, không dám động thủ.

Vân La thấy vậy, cười nhạt, một đám người bắt nạt kẻ yếu.

Bất quá, đời trước, nàng như thế nào không phát hiện, chiêu bài Fujita Ryosuke dùng tốt như vậy?