"Khi đó mày không đồng ý việc hôn nhân này có thể nói cho tao cùng cha mày, bây giờ còn 3 ngày nữa kết hôn rồi lại chạy đi nhảy sông? Mày đây là muốn bức tử tao với cha mày sao?"
"Tao vẫn luôn nói với cha mày, mày là đứa ngoan hiếu thuận nhất trong 05 đứa nhỏ của chúng tao, không nghĩ tới mày lại là đứa không bớt lo nhất. Mày có biết bây giờ ở trong thôn người ta mắng tao với ba mày bán con gái. Tao với ba mày cay đắng cực khổ nuôi mày lớn, mày chính là hồi báo bọn tao như vậy sao..."
Điền Thiều đau đầu muốn nứt, mở mắt ra cũng hoàn toàn mơ hồ. Người bên cạnh vẫn còn đang nói liên mồm, làm cho lỗ tai cô cũng ong ong như muốn nứt ra. Cô cũng không phải là người tốt tính, mắng lại: "Câm miệng!"
Gian nhà trong nháy mắt yên lặng đến mức kim rơi trên mặt đất cũng nghe thấy.
Lý Quế Hoa trong cơn giận dữ, quát: "Điền Đại Nha, mày ăn gan hùm mật gấu mà dám nói chuyện với tao như vậy?"
Điền Thiều che đầu như sắp nổ, lớn tiếng hô: "Bà điếc sao? Tôi bảo bà cút ra ngoài, nếu không cút đừng trách tôi không khách khí."
Nếu không đi ra cô liền báo cảnh sát. Cũng không biết quán rượu này xảy ra chuyện gì, ngay cái trình độ phục vụ này còn có mặt mũi nói là cấp năm sao.
Điền Đại Lâm đứng ở cửa, nghe được hai mẹ con cãi vã bước nhanh đến. Vừa vặn chứng kiến Lý Quế Hoa nâng tay lên muốn đánh Điền Thiều, ông xông lên bắt tay Lý Quế Hoa lại: "Chúng ta đi ra ngoài trước."
Lý Quế Hoa tức giận đến mất đi lý trí, tức giận quát: "Mày bảo ai cút ra ngoài, mày cũng dám nói cút ra ngoài? Hôm nay tao không đánh chết mày không được mà."
Điền Đại Lâm nhanh chóng kéo bà ra khỏi phòng.
Điền Thiều ôm đầu nhắm mắt lại tựa vào vách tường lạnh như băng. Qua một hồi lâu đầu cô không chỉ đau mà chờ mở mắt ra chứng kiến khung cảnh trước mắt cả người đều bối rối.
Xà ngang bằng gỗ cũ kỹ, cửa sổ gỗ nhỏ hẹp, phôi tường lởm chởm quê mùa, mặt đất bẩn thỉu không lát gạch, tủ quần áo cũ nát, bàn gỗ cao thấp không bằng cùng với chiếc cửa gỗ vỡ một bên.
Này, nơi này?
Vừa lúc đó, một cô bé vẻ mặt xanh xao ăn mặc quần áo chắp vá lỗ chỗ đi tới bên giường, ân cần hỏi: "Chị cả, có phải chị khó chịu chỗ nào không?"
Điền Thiều nhìn bé gái này, một luồng ký ức không phải thuộc về cô tràn vào trong đầu, cô không khỏi lại ôm đầu khó chịu.
Tam Nha vội vàng nói: "Chị cả, có phải chị đau đầu không? Chị cả, em đi gọi cha mẹ đưa chị đi bệnh viện."
Nói xong, cô bé bước nhanh ra ngoài.
Tiếp thu hết ký ức, Điền Thiều chợt cảm thấy sống còn gì luyến tiếc. Không phải cô từ cao nguyên trở về nhà nghỉ ngơi, làm sao lại chết rồi? Còn chạy theo trào lưu mà xuyên qua?!!
Nhưng làm sao lại xuyên tới cái niên đại thiếu ăn thiếu mặc này, trở thành con gái lớn của Điền Đại Lâm một trong những nhà nghèo nhất xã Hồng Kỳ cơ chứ.
Nghe được Điền Thiều đầu khó chịu, Lý Quế Hoa cũng không đoái hoài tới việc đang tức giận, cùng Điền Đại Lâm nhanh chóng đi qua.
Vợ chồng hai người đi vào nhà đã nhìn thấy Điền Thiều trừng mắt chằm chằm khắp phòng, trong lòng bỗng lộp bộp.
Điền Đại Lâm khụ một tiếng lấy giọng: "Đại Nha, nếu con không muốn gả vậy không cần gả, ngàn vạn lần chớ lại làm chuyện điên rồ."
Lý Quế Hoa vừa nghe liền nóng nảy, nói: "Ba nó, anh đang nói xằng nói cuội gì vậy? Chúng ta thu lễ hỏi đều dùng trả sạch nợ rồi, quà đính hôn chúng ta cũng đều dùng rồi, nếu nó không gả chúng ta lấy gì trả cho nhà họ Sử?"
Điền Đại Lâm buồn bực nói: "Tôi đi mượn."
Lần này nhảy xuống sông tự tử còn có thể sống sót đã là phúc lớn mạng lớn, nếu còn không hủy hôn, thừa dịp bọn họ không chú ý lại treo cổ thì chưa chắc đã may mắn như vậy.
Lý Quế Hoa thét lên: "Mượn? Gần hai trăm đồng tiền tôi đi đâu mượn, ai lại sẽ cho chúng ta mượn?"
"Đi mượn trong đội."
Lý Quế Hoa tức giận đẩy chồng ra ngoài, sau đó quay đầu cùng Điền Thiều nói: "Đại Nha, con đừng nghe những người đó nói lung tung, bọn họ đều không có lòng tốt. Con là mẹ mang thai mười tháng khổ cực sinh ra, chẳng lẽ mẹ còn hại con? Tuổi tác Thiết Sinh tùy hơi lớn một chút, nhưng tuổi lớn biết thương người."
Điền Thiều có ký ức nguyên thân, nghe xong lời này không khỏi cười cười lạnh nói: "Chỉ lớn hơn một chút sao?"
Đối phương đã 34 tuổi, nguyên thân còn chưa tròn 17 tuổi, hai người tuổi tác gần gấp đôi. Đồng thời dưới gối lão già kia còn có 3 trai 1 gái, con lớn nhất năm nay đã 15 tuổi, chỉ nhỏ hơn nguyên thân 2 tuổi. Còn người trong sạch? Rõ ràng chính là cái hố lửa.
Lý Quế Hoa vẻ mặt cứng lại, nói: "Phải, Thiết Sinh lớn hơn con không ít nhưng Thiết Sinh đáp ứng chờ con gả qua sẽ sắp xếp công việc cho con."
Nói đến đây, ánh mắt bà sáng lên: "Đại Nha, chờ con có được công việc ăn lương về sau mỗi tháng đều cầm tiền lương. Không cần tiếp tục giống như ta với cha con dựa lưng vào đất kiếm ăn, cả nhà mệt chết còn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, lễ mừng năm mới ngay cả chút thịt cũng mua không nổi."
"Mấy năm nay bởi vì nhà nghèo, ngay cả tiền mùa quà biếu ngày lễ ông bà ngoại con cũng không mua nổi, mẹ chưa từng có mặt mũi về nhà mẹ đẻ. Đại Nha, mẹ không hy vọng con trải qua cuộc sống như vậy."
Nói đến đây, bà viền mắt đều đỏ.
Điền Thiều vốn dĩ rất phẫn nộ, cảm thấy hai vợ chồng này muốn bán con gái, nghe bà như thế cũng lâm vào trầm mặc.
Cô lớn lên bên người ông bà nội, bình thường có nghe bọn họ nói chuyện trước kia. Cộng thêm có ký ức của nguyên thân, cho nên cô biết dân quê có bao nhiêu khát vọng làm công ăn lương. Phàm là có cơ hội vào thành, dù không phải yêu cầu hợp lý cũng bằng lòng, vô cùng điên cuồng.
Điền Đại Nha không thích cửa hôn sự này nhưng 360 đồng lễ hỏi cộng thêm công việc khiến cô không cách nào cự tuyệt.
Lý Quế Hoa thấy con gái không nói lời nào, cho rằng bị thuyết phục: "Được rồi, ba ngày này ở yên nhà! Chờ 3 ngày ngày nữa gả qua đó, ngày sau cùng Thiết Sinh an ổn sống qua ngày, đừng tiếp tục náo chuyện thiêu thân nữa."
Điền Thiều nói từng chữ từng chữ: "Con, muốn, hủy, hôn."
Khuyên can mãi đều không nghe vào, Lý Quế Hoa không khống chế được tính khí lại mắng lên: "Tao làm sao lại sinh đứa ngu xuẩn như mày chứ? Người khác nói ba câu đã tin còn mẹ ruột khuyên bảo hết lời cũng như đánh rắm? Điền Đại Nha, tao nói cho mày biết, mày muốn từ hôn trừ phi bước qua xác tao."
Giọng nói lớn suýt chút nữa làm điếc lỗi tai Điền Thiều. Nếu là nguyên thân có lẽ sẽ nhượng bộ, nhưng Điền Thiều cô là không thể nào. Có điều cô biết vợ chồng họ thương yêu nguyên chủ, bằng lòng cửa hôn sự này cũng vì muốn cô có ngày lành. Chính vì như vậy, Điền Thiều sẽ không đối đầu cùng Lý Quế Hoa.
Điền Thiều lạnh rên một tiếng: "Mẹ nói con ngu xuẩn sao, người ngu xuẩn là mẹ đó? Người kia nói sẽ tìm công tác cho con là nhất định sẽ có công việc thật chắc?"
Lý Quế Hoa giật mình trong lòng, nhưng nét mặt vẫn như nắm chắc: "Nó nói với mẹ và cha mày ngay trước mặt thím Từ, việc này không giả được."
Thím Từ này chính là bà mối giúp đỡ làm mai.
Điền Thiều cũng không để ý bà là giả ngu hay là muốn đánh cuộc một phen, cô không khách khí nói thẳng: "Người gả qua rồi gạo nấu thành cơm, hắn không giữ lời thì như thế nào? Mẹ còn có thể đánh chết hắn hay đón con trở về?"
Hai người tất nhiên không thể, chỗ này không phải thế kỷ 21. Hiện tại ở niên đại này ly hôn là một chuyện rất mất mặt.
Trong lòng Lý Quế Hoa hoảng hốt, chỉ là rất nhanh lại nói: "Thiết Sinh là cán bộ, an bài cho con công việc lại không phải việc gì khó. Cậu ta không cần thiết gạt chúng ta. Được rồi, con chớ suy nghĩ bậy bạ, chuyện công tác chắc chắn sẽ không có vấn đề.”