Khuôn mặt Tô Nhan Nhan trắng bệch, túm lấy cánh tay Trần Quế Anh: “Mẹ, anh Thiên Nghĩa nói anh ấy định đi tìm chị tính sổ, mẹ con mình mau ngăn anh ấy lại đi!”
Hiện giờ vết thương do Tô Kiều đánh trên người Trần Quế Anh vẫn còn đau đớn, nghĩ đến việc Tô Kiều và thằng khốn nạn kia không chỉ ra tay đánh cả nhà bọn họ, còn làm trật khớp tay của Tô Kiến Quân, khiến nhà bọn họ bị một đám dân quê làm nhục, là bà ta lại hận đến mức muốn cắn người rồi
Bà ta nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tô Nhan Nhan, nói: “Nhan Nhan, con điểm nào cũng tốt, nhưng mà quá lương thiện rồi. Tô Kiều đã bắt nạt chúng ta như vậy, chúng ta còn giúp nó làm gì? Mẹ thấy nên để Thiên Nghĩa đi xử lý nó một trận mới đúng. Để tránh nó thật sự cho rằng đã gả cho một thằng nhà quê là nó có thể lật trời!”
Sắc mặt Tô Nhan Nhan hơi chần chờ: “Nhưng mà…. M, dù sao chị ấy mới là con gái ruột của cha mẹ… Con…”
Trần Quế Anh giả vờ tức giận: “Nói hươu nói vượn, con là do mẹ với cha con nuôi lớn, con mới là con gái ruột của nhà họ Tô chúng ta. Còn đồ không biết xấu hổ Tô Kiều kia, bà đây coi như sinh phải một cục thịt nát, đã cho chó ăn rồi.”
“Nhan Nhan, qua đây, mẹ nấu cho con hai quả trứng trần nước đường, con mau ăn để bồi bổ đi.” Trần Quế Anh vừa nói, vừa kéo Tô Nhan Nhan xuống phòng bếp lấy trứng trần nước đường.
Nồi niêu bát đũa trong phòng bếp nhà họ Tô đều là Bùi Thiên Nghĩa vay tiền mua cho bọn họ, trứng và đường trắng cũng do Bùi Thiên Nghĩa mang qua.
Nhưng hiện tại đến một cái bàn để ngồi nhà họ Tô cũng không có, Trần Quế Anh đành phải bảo Tô Nhan Nhan bê bát trứng trần nước đường ra ngồi ngoài ngạch cửa để ăn.
Hai ngày qua hàng xóm láng giềng trong khu tập thể bị tiếng khóc, tiếng mắng của Trần Quế Anh làm phiền khó chịu, cộng thêm chuyện Bùi Thiên Nghĩa với Tô Nhan Nhan ôm nhau trong ngày đính hôn của Tô Kiều và Bùi Thiên Nghĩa, cho nên bây giờ, nhìn thấy Tô Nhan Nhan, bọn họ không nhịn được đều châm chọc vài câu.
“Ơ, Nhan Nhan đấy à, cha mẹ nuôi cháu đối xử với cháu tốt thật đó, còn hơn cả con gái ruột. Nhà đã bị trộm sạch rồi, còn nấu trứng trần nước đường cho cháu ăn cơ đấy.”
“Không cho Nhan Nhan ăn sao được. Nếu không nhờ có sức quyến rũ của Nhan Nhan, khiến con trai của xưởng trưởng Bùi vừa đưa tiền, vừa đưa đường, vừa đưa trứng, bây giờ nhà bọn họ chỉ có thể nhịn đói thôi.”
“Chậc chậc, nhìn Nhan Nhan, tôi lại bực mình con nhóc ngu ngốc nhà tôi, suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào làm việc tay chân như Tô Kiều, làm gì có được bản lĩnh như Nhan Nhan chứ.”
...
Khuôn mặt nhỏ nhắn yếu đuổi đáng thương của Tô Nhan Nhan tức giận đỏ bừng, sau đó trắng bệch vì xấu hổ.
Trần Quế Anh đang thu dọn trong phòng bếp, mệt đến mức đau eo, nghe thấy mấy lời này lập tức lao ra mắng.
“Đám đàn bà ngồi lê đôi mách này, uống nướ© ŧıểυ uống nhiều quá không có chỗ nào phun hả? Nhan Nhan nhà tôi thế nào, cần các bà nói sao? Đám lăng loàn, già còn mất nết này…”
...
Sức chiến đấu của Trần Quế Anh nổi tiếng khắp khu tập thể, phụ nữ trong khu này không ai là đối thủ của bà ta, cuối cùng đều hậm hực ra về.
Vừa đi bọn họ vừa nghị luận: “Ăn nói mất dạy như vậy còn làm y tá trong bệnh viện, sao không ai khiếu nại bà ta nhỉ?”
...
Tô Kiều ngủ một giấc buổi trưa thoải mái dễ chịu, ngủ dậy lại đi lấy cái rổ đựng kim chỉ tới, định tiếp tục khâu áo cho bọn nhỏ.
Nhưng khi cô vừa đứng dậy nhìn về phía chiếc ghế dài, thì rổ đựng kim chỉ của cô đã không thấy đâu nữa rồi.
Cô ra ngoài, cảnh tượng ngoài cửa khiến cô phải trợn tròn mắt, người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế đẩu may vá quần áo.
Tô Kiều ngó lại gần xem thử, tay nghề của người đàn ông cũng không tệ lắm, đường may còn mịn màng hơn cô khâu.
“Anh Tranh Vanh, anh còn biết may quần áo cơ à?” Đôi mắt hồ ly của Tô Kiều sáng lấp lánh nhìn thẳng vào người đàn ông, giọng nói hơi sùng bái.
Không biết vì sao đột nhiên Tần Tranh Vanh cảm thấy ngọt ngào giống như ăn mật vậy.
Giọng nói luôn lạnh lùng của anh cũng dịu dàng hơn vài phần: “Ừ, ở bộ đội, quần áo bị rách đều tự mình khâu lại.”
Đương nhiên, đây chỉ là khi anh còn làm một người lính quèn.
“Anh giỏi thật đấy, việc gì cũng biết làm.” Tô Kiều khen ngợi thật lòng. Đồng thời cũng âm thầm tiếc hận vì đời trước cô đã bỏ lỡ người đàn ông tốt như vậy.
Tần Tranh Vanh không khống chế được, hai bên tai đỏ ửng lên.
Thấy vậy nụ cười trên môi Tô Kiều lại rạng rỡ thêm vài phần, đôi mắt hồ ly cong cong. Dáng vẻ thẹn thùng của anh Tranh Vanh đáng yêu thật đấy.
Dần dần bầu không khí bắt đầu trở nên ngọt ngào và mập mờ…
Đúng lúc ấy, một giọng nói khiến người ta chán ghét vang lên bên ngoài: “Tô Kiều, Tô Kiều, loại đàn bà độc ác bụng dạ hẹp hòi này, cô cút ra đây cho tôi!”
Tô Kiều nhíu mày, sắc mặt trở nên sắc bén, sao Bùi Thiên Nghĩa lại chạy tới đây thế nhỉ? Đúng là đen đủi mà!