Tô Kiều không rảnh phát kẹo cưới nữa, lập tức cất bước chạy về phía nhà mình.
Cơn giận trong mắt cô dâng lên cuồn cuộn, trái tim cũng đau âm ỉ.
Tuy rằng cô đã từng lĩnh giáo sự vô sỉ của người nhà họ Tô rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần người nhà họ Tô đều có thể đổi mới nhận thức của cô về giới hạn cuối cùng.
Tô Kiều chạy vài bước, Tần Tranh Vanh đạp xe đuổi theo: “Kiều Kiều, lên xe!”
Lúc này Tô Kiều mới phản ứng lại, cô vội vàng nhảy lên xe.
Ở phía sau bọn họ, người trong đội sản xuất bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Kiều Kiều thật sự không biết cha mẹ con bé muốn bán nhà của nó sao?”
“Họ Tô kia quá đáng thật đấy, căn nhà là nhà của ông Tô để lại cho cho Kiều Kiều, thế mà bọn họ chưa thương lượng với Kiều Kiều một tiếng đã tới bán nhà rồi!”
“Trước đây khi bọn họ đón Kiều Kiều về thành phố, tôi còn tưởng rằng Kiều Kiều sẽ được sống những ngày tháng tốt lành nữa, kết quả bây giờ, có vẻ như Kiều Kiều bị bọn họ bắt nạt không ít.”
“Nếu không bị bắt nạt quá thảm trong thành phố, sao nhóc Kiều lại về quê gả cho thằng Tranh Vanh chứ?”
...
Không biết ai đã nói ra một câu như vậy, sau đó mọi người đều thổn thức.
Nếu vào hai năm trước, dù là về diện mạo, hay về thân phận quân nhân, Tần Tranh Vanh đều là đối tượng được đám con gái làng trên xóm dưới đuổi theo như vịt.
Nhưng mà hai năm nay, có tin tức truyền ra, trong một lần đi thực hiện nhiệm vụ Tần Tranh Vanh đã bị thương, còn bị thương ngay ở chỗ đó, bây giờ có dùng được không thì không rõ, nhưng chắc chắn không thể sinh con.
Lần này anh về, nghe nói là muốn đón ba đứa trẻ chị gái anh để lại mang về tự mình nuôi.
Cô gái nào gả cho anh, không chỉ sẽ không có con của mình, mà còn phải làm mẹ kế, còn có khả năng ở góa khi chồng vẫn còn sống.
Như vậy ai thèm gả cho anh?
Nghĩ đến điều này, mọi người càng thấy thương Tô Kiều.
Cuối cùng không biết là ai căm phẫn quá không nhịn nổi gào lên một tiếng: “Đi, chúng ta cũng qua đó xem xem, Kiều Kiều đã về đây rồi, không thể cho người ta bắt nạt nữa.”
“Đúng! Đi xem đi!”
“Không thể để nhóc Kiều bị bắt nạt!”
...
Các hương thân í ới gọi nhau, cầm cuốc xẻng theo, đi ào ào đến nhà Tô Kiều.
Lúc này, xe đạp của Tần Tranh Vanh đã dừng trước cửa nhà Tô Kiều. Cổng chính và cửa nhà đều mở rộng.
Trong phòng khách, người nhà họ Tô mang dáng vẻ trịch thượng ngồi đối diện với đội trưởng đội sản xuất.
“Đội trưởng, anh nói vậy là có ý gì? Căn nhà này là của Tô Kiều, tôi là mẹ con bé, chẳng lẽ tôi còn không quyết định được sao?” Trần Quế Anh kiêu ngạo nói.
Đúng lúc ấy, Tô Kiều xông vào nhà, trực tiếp tát “Bốp” một cái lên mặt Trần Quế Anh, sau đó cô vung chân đá Trần Quế Anh ngã ra đất.
“Trần Quế Anh, tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà họ To các người rồi, sinh là không nuôi dưỡng, bà cũng tính là mẹ tôi sao? Muốn bán căn nhà ông nội tôi để lại cho tôi à? Nghĩ cũng đừng nghĩ, cút hết cho tôi!”
Tô Kiều bùng nổ đột ngột, khiến người trong phòng đều sững sờ. Cuối cùng vẫn là Tô Nhan Nhan phản ứng lại đầu tiên.
Vành mắt Tô Nhan Nhan đỏ lên, khóc sướt mướt đỡ Trần Quế Anh dậy: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Không đợi Trần Quế Anh đáp lời, cô ta đã trưng ra dáng vẻ ấm ức nhìn Tô Kiều. Vừa nhìn qua, ánh mắt cô ta lập tức tràn đầy ghen ghét.
Cô ta đã từng trông thấy chiếc váy trên người Tô Kiều rồi, giống hệt váy của con gái một vị lãnh đạo, cô ta nghe thấy con gái lãnh đạo nói với người bên cạnh, cô ấy mua nó ở cửa hàng hữu nghị, hơn sáu mươi đồng đó!
Vậy thì người hôm nay cô ta trông thấy ở cửa hàng hữu nghị thật sự là Tô Kiều?
Đến cô ta còn chưa được vào cửa hàng hữu nghị lần nào, càng khỏi nói tới được mặc chiếc váy đắt tiền như vậy. Tô Kiều cũng xứng sao?
Cô ta phải cướp hết mọi thứ của Tô Kiều mới được! Vốn dĩ những thứ đó đều thuộc về cô ta…
Tô Nhan Nhan vội thu lại ánh mắt ghen ghét, chuyển sang ấm ức nhìn Tô Kiều, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Chị, sao chị lại đối xử với mẹ như vậy? Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi, cha mẹ hy vọng chị sẽ yên tâm ở lại thành phố, người một nhà sống hạnh phúc bên nhau, nhưng hễ cãi nhau là chị lại đòi về nông thôn, nên cha mẹ mới muốn bán căn nhà này đi…”
Ánh mắt Tô Kiều như lưỡi dao sắc bén quét về phía Tô Nhan Nhan.
“Bốp, Bốp!”
Đột nhiên, Tô Kiều vươn tay túm lấy cổ áo Tô Nhan Nhan, thẳng tay tát vào mặt cô ta hai cái.
“Tô Nhan Nhan, ở chỗ tôi thì đừng đóng kịch nữa. Đừng cho là tôi không biết, chính cô khuyến khích bọn họ tới đây bán nhà của tôi!”
“Tôi nói cho cô biết, cô bớt chọc tôi đi, nếu không, tôi sẽ gϊếŧ chết cô đấy!”
Tô Kiều vừa nói, vừa nâng gối, đầu gối thúc thẳng vào bụng Tô Nhan Nhan khiến cô ta đau đến mức mặt mày xay xẩm.
Tô Kiều không nể tình chút nào, lại giơ chân đá Tô Nhan Nhan ngã vào tường.
“A ——”
Tô Nhan Nhan đau đớn kêu như con heo bị chọc tiết.