Tô Kiều nhìn hàng hóa rực rỡ muôn màu trong cửa hàng, cẩn thận ngẫm nghĩ, lại không nghĩ ra được có thứ gì cần mua.
Tuy rằng cô muốn mua rất nhiều thứ, nhưng nghĩ đến chỉ hơn hai tháng nữa là bọn họ phải rời khỏi nơi này đến sống ở quân khu rồi, mua quá nhiều đồ cũng không thể mang theo, nên ngoài những món đồ nhu yếu phẩm cần thiết trong cuộc sống ra, cô không định mua thêm bất cứ thứ gì.
Tần Tranh Vanh thì kéo thẳng cô tới khu bán nữ trang, sau đó bắt đầu chọn váy đỏ.
Không cô gái nào từ chối được quần áo xinh đẹp, rất nhanh ánh mắt Tô Kiều đã bị một chiếc váy đỏ bồng bềnh hấp dẫn.
Chiếc váy ấy là váy sát nách, cổ yếm, có chiết eo, rất tôn dáng người mặc. Người bán hàng nhiệt tình giúp Tô Kiều mặc tử.
Vốn dĩ da Tô Kiều rất trắng, mặc váy đỏ lên người càng tôn lên làn da trắng sáng của cô, bộ ngực căng tròn, vòng eo nhỏ nhắn một bàn tay cũng ôm hết và dáng người hoàn mỹ đều được khoe ra triệt để
Váy chỉ dài tới đầu gối, dưới tà váy là cẳng chân thon dài trắng như tuyết, vô cùng quyến rũ.
Tô Kiều ngắm mình trong chiếc gương ở phòng thử đồ, gỡ hai bím tóc của cô ra. Vốn dĩ tóc cô vừa dày vừa đen mượt, vì tết tóc thường xuyên nên khi tháo ra, đã tạo thành những gợn sóng rất tự nhiên.
Mái tóc đen óng ả và da thịt trắng như tuyết, hai gam màu tương phản, cộng thêm chiếc váy đỏ rực rỡ, kết hợp với diện mạo kiều diễm và đôi mắt hồ ly quyến rũ, đúng là phong tình vạn chủng.
Lần đầu tiên cô mặc màu sắc như vậy, tuy rằng cô rất hài lòng với nhan sắc của mình, nhưng lúc ra khỏi phòng thử đồ, cô vẫn hơi ngượng ngùng.
Đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào đôi măt sâu thẳm của Tầm Tranh Vanh, chỉ ánh mắt đầu tiên, trái tim Tần Tranh Vanh đã đập loạn nhịp rồi.
Anh không khống chế nổi bản thân, máu trong cơ thể như đang sôi trào.
Nhìn bờ vai trắng mịn của cô lộ ra bên ngoài và vòng eo nhỏ có thể ôm hết bằng một tay, không biết tại sao, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh sáng hôm qua tay anh ghì chặt eo cô…
Anh biết vòng eo mảnh khảnh kia của cô mềm mại thế nào, cũng biết xúc cảm khi chạm vào mê hồn ra sao…
Cảm nhận được hình như có chất lỏng ấm áp gì đó muốn chảy ra từ lỗ mũi, Tần Tranh Vanh vội vàng quay mặt đi.
Tô Kiều hơi mê mang, hỏi: “Anh Tranh Vanh, xấu lắm à?”
Dáng vẻ đẹp mà không tự biết này của cô, trong ngây thơ tràn đầy quyến rũ, đúng là muốn mạng anh mà.
Đừng nói Tần Tranh Vanh, ngay cả cô gái bán hàng kia khi nhìn cô cũng không khống chế được nhịp tim của mình, như có con nai nhỏ đang chạy lung tung trong lòng vậy.
“Đẹp, quá đẹp. Đồng chí, chiếc váy này đúng là dành riêng cho cô mà, vừa rồi khi cô bước ra, tôi cũng suýt ngất trước vẻ đẹp ấy.”
Người bán hàng lấy lại tinh thần, lập tức khen không dứt miệng.
“Cám ơn.” Tô Kiều lễ phép cảm ơn người bán hàng, nhưng đôi mắt hồ ly ngây thơ vô tội vẫn nhìn về phía Tần Tranh Vanh: “Anh Tranh Vanh, đẹp không?”
Tần Tranh Vanh đành phải xoay đầu lại, nhìn cô. Nhìn da thịt trắng nõn nà đến mức lóa mắt lộ ra trên đầu vai, anh cố gắng khống chê nhịp tim, để bản thân trông có vẻ trấn tĩnh, rồi gật đầu: “Đẹp.”
Tô Kiều đang định xem giá cả, thì Tần Tranh Vanh đã nói với người bán hàng: “Chúng tôi lấy chiếc này, phiền cô cắt mác đi giúp tôi, chúng tôi mặc luôn.”
“Vâng!” Người bán hàng vui mừng đáp.
Tuy rằng Tô Kiều cảm thấy hơi ngượng khi ăn mặc như vậy ra ngoài, nhưng cô cũng không từ chối.
Có cô gái nào là không muốn bản thân ăn mặc xinh đẹp trong ngày kết hôn chứ?
Sau khi bình tĩnh lại, Tần Tranh Vanh đi tới chỗ Tô Kiều.
“Kiều Kiều, em ngồi xuống đi.”
Mặc dù không hiểu nguyên do, nhưng Tô Kiều vẫn an ngoãn ngồi xuống.
Cô vừa ngồi xuống, Tần Tranh Vanh đã ngồi xổm trước mặt cô, sau đó không biết lấy đâu ra một chiếc hộp, giống như ảo thuật vật.
Hộp mở ra, chính là đôi giày da màu trắng mà cô nhìn trúng ở Cung Tiêu Xã.
Tần Tranh Vanh cởi giày vải đã hơi cũ nát dưới chân cô ra, bàn tay to nắm lấy bàn chân nhỏ trắng nõn, cẩn thận đeo giày da vào cho cô.
Chưa bao giờ Tần Tranh Vanh biết, hóa ra có người ngay cả chân cũng đẹp như vậy, vừa trắng vừa nhỏ, từng ngón chân mềm mại, móng chân cũng trắng hồng… Khiến người ta nhìn vào, thậm chí còn muốn hôn một phen.
Lúc Tần Tranh Vanh giật mình tỉnh lại, anh lại âm thầm xem thường suy nghĩ xấu xa của mình theo bản năng, tay tiếp tục cẩn thận đeo giày vào cho Tô Kiều.
“Đứng dậy đi vài bước thử xem, xem có thoải mái không.”
Tô Kiều khẽ chớp mắt, ngoan ngoãn đứng dậy.
Giày da này cao chừng ba centimet, lúc đứng lên Tô Kiều chưa kịp thích ứng, cơ thể hơi lảo đảo. Trông thấy cô loạng choạng suýt ngã, Tần Tranh Vanh vội dùng bàn tay to của mình giữ chặt lấy cô.
Hai người gần trong gang tấc, gần như mặt dán mặt, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở cực nóng của đối phương.
Khuôn mặt trắng nõn của Tô Kiều ửng hồng, hơi thở cũng dồn dập hơn vài phần.
Tần Tranh Vanh nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia của cô, nhất thời quên mất mình nên làm gì.
Cuối cùng Tô Kiều không nhịn được xấu hổ mở miệng: “Anh Tranh Vanh, tay anh…”