Chương 17: Muốn kết hôn với anh, làm vợ anh!



Tần Tranh Vanh sửng sốt.

Trong chớp mắt ấy, trái tim đang đập thình thịch như ngừng lại.

Anh quay đầu, nhìn khuôn mặt với lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa của Tô Kiều, con ngươi sâu thẳm không dám tin nhìn Tô Kiều.

Anh hơi nhíu mày: “Em thật sự muốn kết hôn với anh à?”

Ánh mắt Tô Kiều nhìn thẳng vào con ngươi sâu thẳm như biển kia. Tuy hơi căng thẳng, nhưng cô vẫn lấy hết can đảm, ưỡn thẳng sống lưng, nghiêm túc nói: “Vâng, em muốn kết hôn với anh, muốn gả cho anh, làm vợ của anh!”

Cả hai đời Tô Kiều đều chưa từng nói ra lời to gan như vậy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.

Giọng trầm quấn hút của Tần Tranh Vanh mang theo chút lạnh lẽo: “Tôi lớn hơn em tám tuổi, còn có ba đứa trẻ phải nuôi. Em biết không?”

Ba đứa trẻ mà Tần Tranh Vanh, Tô Kiều đều biết.

Ba đứa là con của chị gái anh, cũng là con của ân nhân cứu mạng anh.

Anh rể anh cũng là quân nhân giống anh, khi hai người cùng chấp hành nhiệm vụ cứu viện, vì cứu anh, anh rể anh đã hy sinh.

Cũng bởi kí©h thí©ɧ quá lớn ấy mà không lâu sau đó, chị gái anh cũng buồn bực rồi qua đời, để lại ba đứa trẻ, về tình về lý Tần Tranh Vanh đều nên nuôi nấng.

Đôi mắt sáng lấp lánh quyến rũ như mắt hồ ly của Tô Kiều nhìn thẳng vào mắt Tần Tranh Vanh, giọng kiên định: “Em biết, em đồng ý!”

Giây phút này, tim Tần Tranh Vanh đập còn nhanh hơn lúc huấn luyện dã ngoại mười kilomet, chính anh cũng nghe thấy đưc tiếng trái tim mình đang bồn chồn trong l*иg ngực.

Anh nghe thấy rõ ràng bản thân cất giọng trầm thấp, lạnh lùng nói: “Tô Kiều, quân hôn khó ly, em đừng hối hận! Ngày mai đi lấy giấy đăng ký kết hôn!”

“Vâng, anh Tranh Vanh, ngày mai em chờ anh tới đón em.” Tô Kiều cười tủm tỉm vẫy tay với Tần Tranh Vanh, vẫn luôn nhìn theo bóng dáng luống cuống của người đàn ông ấy dần dần biến mất trong màn đêm.

Trở lại phòng, Tô Kiều lấy nước linh tuền ra từ không gian, ngâm tắm thoải mái dễ chịu.

Bồn tắm vẫn là chiếc bồn trước đây ông nội đặc biệt dùng gỗ Hương Bách đóng cho cô.

Trước đây khi ông nội nhặt được cô ở dưới vòm cầu vào một ngày mùa đông, cả người cô đã xanh tím vì lạnh rồi, bởi vậy cũng để lại mầm bệnh.

Để điều dưỡng cho cô, ông nội vẫn luôn pha thuốc tắm để cô ngâm mình.

Từ nhỏ đến lớn, cô đã không nhớ được đây là chiếc bồn tắm thứ mấy ông nội đóng cho cô rồi.

Nhưng mà đời trước, cơ thể được ông nội điều dưỡng tỉ mỉ như vậy lại bị cô dâng cho nhà họ Tô và nhà họ Bùi giày xéo, làm trâu làm ngựa cho bọn họ…

Ngâm nước linh tuyền xong, Tô Kiều lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhàng.

Nằm trên chiếc giường quen thuộc, cuối cùng cô cũng được ngủ một giấc thoải mái dễ chịu rồi.

Tô Kiều ngủ rất yên ổn, nhưng phía bên kia Tần Tranh Vanh lại mất ngủ cả đêm.

Sau khi rời khỏi nhà Tô Kiều, anh đạp xe suốt đêm quay lại thành phố để gửi điện báo xin kết hôn cho lãnh đạo trong quân đội.

Bên kia nhận được điện báo của anh, thấy anh thúc giục phê duyệt cấp tốc, lãnh đạo đều vui mừng.

“Cuối cùng vạn tuế cũng ra hoa, thằng nhãi Tranh Vanh này cũng muốn kết hôn rồi.”

Mấy năm nay lãnh đạo trong quân đội đã buồn thúi ruột vì chuyện hôn nhân của Tần Tranh Vanh rồi, nhận được báo cáo kết hôn của anh, bọn họ lập tức phê duyệt ngay trong đêm. Còn chuyện thẩm tra chính trị gì đó, bọn họ đều tin tưởng ánh mắt của Tần Tranh Vanh, mắt nhìn người của anh tuyệt đối không thành vấn đề.

Nhận được thông báo phê duyệt của lãnh đạo, Tần Tranh Vanh cẩn thận gấp gọn bỏ vào túi áo.

Sáng hôm sau, anh lập tức đi tìm Tô Kiều để đi đăng ký kết hôn.

Khi đạp xe quay về đội sản xuất, trên mặt Tần Tranh Vanh làm gì còn chút dáng vẻ lạnh lùng nào như ngày trước, mà khóe miệng đã cong tới tận mang tai rồi.

Lúc này, bên nhà họ Tô lại là một cảnh tượng khác.

Lúc này người nhà họ Tô vừa về nhà sau khi đưa Bùi Thiên Nghĩa bị Tô Kiều đánh đến bệnh viện. Vào nhà thấy nhà cửa trống không, Trần Quế Anh lập tức ngồi bệt mông xuống đất, vừa gào vừa mắng.

“Đồ trộm cắp trời đánh kia, mày trộm đồ nhà bà….”

Hàng xóm xung quanh vừa đi ngủ thì bị tiếng kêu khóc của Trần Quế Anh đánh thức, lại ngáp dài ra ngoài kiến nghị: “Chủ nhiệm Tô, anh chị đi báo công an đi, nhiều đồ như vậy muốn trộm đi cũng không dễ dàng, nói không chừng công an có thể tìm về cho anh chị một vài thứ.”

Lời người nọ nói ra như chọc vào tổ ong vò vẽ.

Trần Quế Anh lập tức dùng tay dùng chân bò dậy từ mặt đất, mắt trợn trừng nhìn đám hàng xóm đang xem náo nhiệt: “Đúng, nhà tôi nhiều đồ như vậy, trộm ngoài sẽ không trộm được, chắc chắn là đám thân thích nhà nghèo của các người ghen ghét nhà tôi, nhân lúc chúng tôi không ở nhà đánh con trai tôi hôn mê rồi kết bè trộm đồ nhà tôi!”

Đám hàng xóm nghe vậy đều thay đổi sắc mặt.

“Trần Quế Anh, bà có biết nói lý không thế? Chúng tôi tốt bụng góp ý giúp bà, bà lại hất chậu phân lên đầu chúng tôi thế hả?”

“Tốt bụng thành lòng lang dạ thú, loại người gì không biết!”

“Báo công an đi! Chúng tôi không muốn tự dưng lại gánh cái danh ăn trộm. Gọi công an đến điều tra đi!”

...

Nói xong, có người trong đám đông chủ động chạy đi báo công an.

Thấy vậy sắc mặt Tô Đại Vĩ cũng thay đổi. Chuyện này không thể báo công an.

Lỡ như công an tìm lại được mấy thứ kia thì… Mấy thứ kia không thể cho ai biết!

“Bốp!”

Tô Đại Vĩ thẳng tay tát vào mặt Trần Quế Anh vẫn đang làm ầm ĩ: “Bà điên này! Bà làm ầm ĩ cái gì? Bà làm ầm ĩ có thể lấy lại đồ đã mất sao? Cút vào nhà cho tôi!”

Quát xong, Tô Đại Vĩ còn hung hăng trừng mắt lườm Trần Quế Anh một cái.

Trần Quế Anh đã tỉnh táo lại, nghĩ đến mấy thứ không thể để ai biết trong nhà, bà ta lập tức rụt cổ lại, ấm ức quay về phòng.

Tô Đại Vĩ vội vàng xin lỗi hàng xóm trong khu tập thể.

Tuy rằng hàng xóm không vui lắm, nhưng chỉ mắng vài câu rồi ai về nhà nấy.

“Oa…”

Mọi người vừa đi khỏi, Quế Anh lại ngồi bệt dưới đất, đấm ngực, giãy chân, khóc rống lên.

Tô Nhan Nhan ngồi cạnh bà ta,yên lặng rơi nước mắt: “Đều tại con, nếu con không chọc chị gái tức giận, chị ấy sẽ không đánh anh Thiên Nghĩa thành như vậy, cũng sẽ không bỏ nhà ra đi. Nếu chị ấy còn ở đây, chắc chắn chị ấy sẽ có cách.”

Những lời này của Tô Nhan Nhan là đang nhắc nhở người nhà họ Tô.

Tiếng khóc của Trần Quế Anh lập tức im bặt, lộ ra ánh mắt tràn đầy tính kế.

Đúng, phải tìm Tô Kiều về.

Bùi Thiên Nghĩa bị con nhãi chết tiệt kia đánh, phải để con nhãi chết tiệt đó chịu trách nhiệm với Bùi Thiên Nghĩa.

Hơn nữa, lão già nhận nuôi Tô Kiều kia còn để lại cho con nhãi chết tiệt đó không ít thứ tốt.

Trước đây lúc con trai Cả muốn thay đổi công tác, bọn họ đang buồn rầu vì không biết tặng gì cho cấp trên thì con nhãi chết tiệt kia đã mang tới cho bọn họ một cây Linh Chi trăm năm tuổi. Dựa vào cây Linh Chi kia, con trai Cả đã thành công xin chuyển công tác từ bệnh viện khu dã chiến vất vả về bệnh viện quân khu của tỉnh thành.

Tháng trước nhà bọn họ nhận được thông báo về chỉ tiêu xuống nông thôn làm thanh niên trí thức. Vốn dĩ bọn họ định chuyển hộ khẩu của Tô Kiều về hộ khẩu nhà bọn họ, sau đó để Tô Kiều xuống nông thôn, nhưng lại cảm thấy làm vậy quá hời cho Tô Kiều, tự dưng có hộ khẩu thành phố.

Lúc ấy Tô Kiều lại lấy ra một khoản tiền và một miếng ngọc bội, số tiền kia giúp hủy bỏ chỉ tiêu gia nhập thanh niên trí thức của nhà bọn họ, còn khối ngọc kia, nhà bọn họ đưa cho con trai Cả, để anh ta mang biếu một người nào đó trên tỉnh thành, đổi lại con trai út của bà ta đã nhận được thông báo nhập ngũ, trở thành một người quân nhân có thể diện.

Ánh mắt Trần Quế Anh xoay chuyển liên tục, con nhãi chết tiệt kia bụng dạ đen tối, vội vã về quê như vậy chắc chắn vì thấy nhà bọn họ đã bị trộm sạch, nên vội vã về quê giấu tài sản đi để tự mình sống cuộc đời giàu sang….

Nghĩ vậy, bà ta lập tức vỗ mông đứng dậy: “Đúng, không thể để con nhãi chết tiệt kia chạy như vậy, đã là người nhà thì phải đồng cam cộng khổ!”