Chương 9: Tướng quân võ nghệ cao siêu, chẳng lẽ còn sợ văn thần bệnh tật như ta ăn thịt ngài sao?

Sau khi Thừa Bình Đế tới, đầu tiên là hỏi thăm bệnh tình của Từ Tri Kỵ, sau lại nói mình tuyệt đối không thể rời xa hoàng thúc, câu từ khẩn thiết, khiến người ta mủi lòng, nếu không phải kiếp trước đã từng trải qua, bất kể là ai nghe xong đều nguyện đầu rơi máu chảy vì hắn.

Từ Tri Kỵ đưa nắm tay đến bên môi, khụ khụ hai tiếng.

“Đều do thân thể thần vô dụng, còn làm phiền Hoàng Thượng phải lo lắng, di giá đến thăm một chuyến, thần cảm động muốn rơi nước mắt......” Chưa dứt câu đã ho khan kịch liệt, ho đến khi mặt mũi đỏ rần mới ngừng.

Thừa Bình Đế: “Chỉ trách trẫm tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện triều chính đều không hiểu, làm phiền hoàng thúc tốn thêm chút tâm tư.”

Từ Tri Kỵ uống ngụm trà, đáp: “Nghe nói Hoàng Thượng ban cho Trấn Viễn đại tướng quân một vài mỹ nhân?”

Thừa Bình Đế gật đầu, hoài nghi nhìn lại đây.

Từ Tri Kỵ nhoẻn miệng cười, “Đại tướng quân có thích phần hậu lễ này không?”

Thừa Bình Đế mờ mịt.

“Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chẳng lẽ đại tướng quân không thích?”

Từ Tri Kỵ cười lắc đầu.

“Làm sao hắn lại nhìn trúng đám dong chi tục phấn đó được.”

Thừa Bình Đế: “......” Đó đều là mỹ nhân tuyệt sắc được tuyển từ trong cung ra đấy.

Hai người đưa đẩy một lát, Từ Tri Kỵ gắng gượng tinh thần muốn giữ Thừa Bình Đế ở lại phủ dùng bữa, Thừa Bình Đế nói triều chính bận rộn, bỏ lại một xe tấu chương rồi rồng rắn về cung.

Người trong cung vừa đi, Từ Tri Kỵ nhìn đống tấu chương được đưa vào thư phòng, trên mặt không có vẻ gì là bệnh tật, thậm chí khóe môi còn mỉm cười.

“Bổn vương nghe nói Trấn Viễn đại tướng quân phụng mật chỉ của tiên đế về kinh, Song Hỉ, ngươi tự mình đi một chuyến, nói bổn vương có chuyện quan trọng cần thương lượng, bảo đại tướng quân lập tức tới đây.” Đoạn, bổ sung thêm một câu, “Cứ bảo là ý của Hoàng Thượng, để văn thần như bổn vương và võ tướng hắn thân thiết chút, như vậy mới có thể bảo đảm kinh thành không loạn.”

*

“Vườn này đều do Vương gia chúng ta tự mình giám sát thiết kế, phóng mắt toàn kinh thành không có nơi nào độc đáo như vậy đâu, thưởng xuân thưởng tuyết đều thoả đáng......”

Song Hỉ đi ở phía trước dẫn đường, miệng lải nhải không ngừng.

Đinh Khí đi theo phía sau hắn, không đáp lời. Hắn là võ tướng nhìn quen cảnh sắc thảo nguyên, thiên địa mở mang, một tấc vuông này đẹp thì có đẹp, nhưng xét cho cùng vẫn không đủ hùng vĩ, miễn cưỡng xem được đi.

Huống chi hắn sống ngày tháng liếʍ máu trên lưỡi đao, chỉ có những kẻ áo cơm không lo mới nghĩ đến chuyện thưởng cảnh, gia đình bình thường xuân gieo thu gặt, một năm bốn mùa không ngơi tay, đâu có rảnh rỗi?

Trên hành lang rẽ qua một khúc, nơi này nước chảy róc rách.

Bởi vì đã nhiều ngày trời lạnh, cũng chỉ có mai đỏ có thể làm ấm cảnh sắc nơi này, ngẫu nhiên có con chim tước năm màu đậu trên mỏm đá rỉa lông.

Loanh quanh lòng một hồi lại tới phòng ngủ của Từ Tri Kỵ.

“Tới rồi, tướng quân xin tự nhiên.” Song Hỉ khom người, lui xuống.

Đinh Khí vừa định há miệng, Song Hỉ đã nhanh chân lẻn qua cửa mái vòm, đến cái bóng cũng không lưu lại, hắn đứng sững tại chỗ tiến vào cũng không được, rời đi cũng không xong, Song Hỉ tới truyền lời chỉ nói là chuyện quan trọng cần thương lượng, dĩ nhiên phải đến phòng tiếp khách hoặc thư phòng gặp mặt, sao lại đến phòng ngủ?

Đương lúc hắn do dự không biết làm sao, trong phòng truyền đến một tiếng cười khẽ.

“Tướng quân võ nghệ cao siêu, chẳng lẽ còn sợ văn thần bệnh tật như ta ăn thịt ngài sao?”

Sợ cái rắm.

Thân thể mong manh kia của Từ Tri Kỵ, hắn dùng một tay là có thể bẻ gãy eo y, Đinh Khí đẩy cửa cất bước tiến vào, trong phòng có đốt huân hương thoang thoảng, xen lẫn mùi thuốc đắng chát.

Càng khiến hắn bất ngờ chính là, Từ Tri Kỵ chỉ mặc áσ ɭóŧ màu trắng.

Hai người bọn họ thân quen lắm sao?