Chương 6: Trừ khi hắn không phải nam nhân

Chuyện đầu tiên Đinh Khí làm khi về phủ là đến Thọ An Đường thỉnh an Đinh lão thái thái.

Lão thái thái vẫn rất có tinh thần, mặt mày hồng hào, không khác mấy so với năm đó hắn đi, tóc bạc được buộc lên không chút cẩu thả, thấy hắn lập tức đỏ mắt.

“Con của ta, con cuối cùng cũng trở lại, mau đến chỗ nương, để nương xem con......”

Đinh lão thái thái được nha hoàn đỡ tới trước mặt Đinh Khí, vỗ về cánh tay hắn nhìn từ trên xuống dưới một lượt, “Chuyến này con vừa đi là 5 năm, nương không có ngày nào là không lo lắng......”

Cả đời Đinh lão tướng quân chỉ cưới một thê tử là Đinh lão thái thái, hai người có sinh hai trai hai gái.

Trưởng tử Đinh Canh Văn, hiện đang làm ở Hộ Bộ, con trai thứ hai là người tính tình nhàn tản, chỉ ở trong nha môn treo chức quản chuyện vụn vặt, Đinh lão thái thái dù cưng hắn, chuyện này vẫn trở thành khúc mắc trong lòng bà.

Hai con gái đều đã gả cho người ta.

Đinh Khí nhìn từng gương mặt quen thuộc, duy chỉ thiếu Đinh lão tướng quân, trong lòng nhất thời cảm khái.

Trưởng tử Đinh Canh Văn tiến lên khuyên nhủ: “Nương, Tiểu Khí đã trở lại, người phải chú ý sức khỏe của mình......”

Mọi người giúp đỡ khuyên can vài câu, Đinh lão thái thái cuối cùng ngừng rơi nước mắt, kéo Đinh Khí ngồi xuống.

Tiệc tẩy trần đã được chuẩn bị từ sớm, vì nghênh đón Đinh Khí trở về, còn cố ý gọi cả hai nữ nhi và cô gia đều trở về, Đinh lão thái thái giơ chén rượu, “Hôm nay ngồi đây đều là người nhà, mọi người tụ tập vô cùng náo nhiệt.”

Các con cháu đều đáp lại, tiếng nói cười khanh khách không ngừng.

Yến tiệc mãi cho đến cuối giờ Hợi, một nha hoàn lấy áo choàng tới khoác thêm cho Đinh lão thái thái, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Lão thái thái, tuy đã khai xuân, nhưng vào đêm trời vẫn rất lạnh, huống chi giấc này không còn sớm, người nên uống thuốc nghỉ ngơi rồi.”

Con thứ hai Đinh Canh Võ phụ họa: “Đúng vậy, tương lai còn dài, không thiếu chút thời gian nhất thời, nương vẫn nên về nghỉ ngơi sớm đi, nếu không lỡ mệt thành bệnh, trái lại khiến bọn con không biết phải làm sao.”

Bóng đêm thật sâu, tiệc tàn người tan.

Đinh Khí trở lại viện của mình, phát hiện trong phòng thêm người, thậm chí trong không khí còn nồng nặc mùi son phấn.

Hắn nhăn mày.

Nữ nhân đang khom lưng sửa sang lại giường đệm, thân hình yểu điệu bọc trong chiếc áo lụa hơi mỏng phác họa đường cong lả lướt.

“Đi ra ngoài!”

Giọng nói trầm thấp vang dội như tiếng sấm vang lên bên tai, dọa cho nữ tử trẻ tuổi hết hồn, vội quỳ xuống xin tha, “Tướng quân tha mạng, không biết Xuân Liễu làm sai chỗ nào, khiến tướng quân không vui?”

Hai mắt nàng ta rưng rưng, nhìn thấy mà thương.

“Về sau không có mệnh lệnh của ta, không được ra vào phòng ta.” Đinh Khí lạnh giọng nói.

Xuân Liễu cắn môi, nhất thời đoán không ra tâm tư của Đinh Khí, đang do dự có nên đi ra hay không thì nghe Đinh Khí nói với bên ngoài: “Ngụy Minh, ngươi làm việc thế nào vậy, nếu còn có lần sau, xử trí theo quân pháp.”

Ngụy Minh cuống quít vọt vào, lôi người đi.

Đến ngoài cửa mà lòng hắn còn sợ hãi thở phào một hơi, nói với Xuân Liễu: “May mà ngươi là nữ, nếu là nam chỉ sợ hiện tại bị nâng ra ngoài rồi.”

Xuân Liễu chớp chớp mắt, nũng nịu nói.

“Vị đại nhân này, tướng quân nhà chúng ta có phải có nguyên nhân gì khó nói không?”

Nàng ta kiêu ngạo vì sắc đẹp của mình, vốn tưởng có thể đi ngang trong cung, ai biết một đạo thánh chỉ khiến nàng ta tới phủ tướng quân, nàng ta không cam lòng, song chạng vạng từ xa thấy được thân hình cường tráng của Đinh Khí, bất giác lại nổi lên tâm tư mới có một màn khi nãy.

Kết quả Đinh Khí hoàn toàn không nhìn nàng ta lấy một cái.

Hại nàng ta tức gần chết, nam nhân trong thiên hạ có ai qua được dụ hoặc của sắc đẹp?

Trừ khi hắn không phải nam nhân.

Ngụy Minh trừng mắt, hùng hùng hổ hổ nói: “Ngươi nói gì đấy? Ngươi nói gì đấy? Ngươi mới có bệnh, cả nhà ngươi đều có bệnh...... tướng quân nhà chúng ta khỏe như vâm, làm gì có...... hừ, ngu ngốc......”

Xuân Liễu bị mắng ngốc.

Chờ cả đám bị kéo ra ngoài, nàng ta mới bất giác khóc lên.

Đinh Khí từ nhỏ đã không quen người khác hầu hạ, càng miễn bàn ra vào phòng ngủ của hắn, hắn tu ừng ực nửa ấm trà, đang chuẩn bị đi tắm nước lạnh, nha hoàn trong phòng lão thái thái tới.

“Lão thái thái muốn nói chuyện riêng với tướng quân.”