Chương 3: Từ từ sẽ quen

“Trở về là được......”

Trong miệng nam nhân nỉ non những lời này, có lẽ vì đang bệnh, hơi thở rất yếu, phả vào cần cổ, như lông chim lướt qua, ngứa ngáy.

Đinh Khí không thích cảm giác này, huống chi là bị một nam nhân ôm ngay trước mặt người qua đường, hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Buông tay.”

“Không buông!”

Người nọ đáp lại một câu như làm nũng, cánh tay vòng ôm eo hắn siết chặt.

Sắc mặt Đinh Khí hơi trầm xuống, người ôm hắn không phải ai khác mà là Vương gia chính tông, thúc thúc ruột của hoàng đế đương triều, Nhϊếp Chính Vương do tiên đế thân phong, nếu hắn dùng sức đẩy người ra, y chẳng may gãy tay, trẹo eo, rách da gì đó, ăn vạ hắn thì hắn phải làm sao bây giờ?

Đinh Khí đau đầu.

Kinh thành này, hắn vốn không muốn về, ngặt vì có thánh chỉ ở trên, hắn không thể không về.

Chỉ là không nghĩ tới vừa về đã bị phiền phức dính thân.

Giọng điệu Đinh Khí rất không vui, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Bất đắc dĩ hắn đành đè nén lửa giận.

“Muốn gặp ngươi, ôm ngươi một cái.” Từ Tri Kỵ vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc của mình, đời trước y cẩn trọng giữ mình, thức khuya dậy sớm, nâng đỡ tân đế, kết quả đổi lại cái gì?

Giờ phút này, hắn chỉ muốn cảm nhận độ ấm trên người nam nhân trước mặt, cùng với tiếng tim đập cách một tầng giáp mỏng truyền đến.

Trong đầu Đinh Khí toàn dấu chấm hỏi.

Lý do gì vậy?

Hắn đâu phải mỹ kiều nương, có gì đẹp? Có gì mà ôm?

Ngại vì người trong ngực quá quý giá, hắn chạm cũng không dám, đành mặc y ôm, “Ta và Vương gia hình như không thân?”

“Từ từ sẽ thân.”

Từ Tri Kỵ thả lỏng vòng tay, ngẩng đầu nhìn hắn.

Nam nhân có nước da màu đồng cổ bóng loáng, đôi mày đen rậm nhíu lại, trong mắt cất giấu không vui và nghi hoặc, môi hơi mím.

Y theo bản năng giơ tay, muốn sờ mặt hắn.

Đầu ngón tay vừa chạm vào mặt Đinh Khí đã bị một bàn tay thô ráp bắt được, Đinh Khí đè giọng hỏi lại, “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Bàn tay nam nhân rất ấm, lòng bàn tay có kén, Từ Tri Kỵ cảm nhận toàn thân hắn căng cứng, không nhịn được cười khẽ.

“Ta không thể đơn thuần tới đón ngươi được sao?”

Y cười rộ lên, đuôi mắt cong cong như trăng non, rất đẹp, mặt mày tựa hoa đào nở rộ giữa tháng ba, chỉ có vành mắt đo đỏ tiết lộ y vừa mới khóc, Đinh Khí sửng sốt, chờ hắn hoàn hồn không khỏi chửi thầm.

Một nam nhân, lại ôm một nam nhân khác khóc nhè, thật không biết xấu hổ.

Quanh thân tụ tập ngày càng nhiều người, tiếng nghị luận không dứt bên tai.

Đinh Khí vẫn duy trì tư thái toàn thân căng chặt, nửa rũ mắt nhìn người gần trong gang tấc, người này trắng quá, trắng hơn cả nữ tử......

“Sắc trời không còn sớm, trưởng bối trong nhà đang chờ, không có việc gì thì ta về trước.”

Hắn thừa dịp kéo giãn khoảng cách với Từ Tri Kỵ, chắp tay, xoay người lên ngựa.

Từ Tri Kỵ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi môi mấp máy.

“Cẩn thận Đinh gia.”

Không phát ra tiếng, nhưng Đinh Khí đọc hiểu khẩu hình.

Hắn không dừng lại, hô một tiếng “Giá” rồi phi ngựa như bay vào cửa thành.

Từ Tri Kỵ nhìn bóng hắn rời đi, khóe môi vẫn vểnh cao, một trận gió thoảng qua, hắn khom lưng ho khan mấy tiếng, Song Hỉ đứng bên vội vỗ lưng thuận khí giúp hắn, đồng thời kêu người đi theo về phủ.

Trong miệng có vị rỉ sắt tanh ngọt.

Từ Tri Kỵ dựa vào vách xe, khóe môi mỉm cười.

Cũng may.

Tất cả đều kịp.

Như vậy là đủ rồi.