Chương 2: Nhào vào lòng hắn

Sau giờ ngọ.

Một đoàn người cưỡi chiến mã phi nhanh đến từ cuối quan đạo, người trên đường theo bản năng tránh sang hai bên, nhìn thể trạng con ngựa kia là biết không phải ngựa được nuôi tại mấy trại phụ cận kinh thành.

Mấy con hắc mã đó thân cường thể kiện, vạm vỡ, chắc khỏe, ắt không phải vật phàm.

Mà người cưỡi ngựa dĩ nhiên cũng không phải người thường, toán người cao lớn mạnh mẽ, khuôn mặt lạnh lùng, trên thân đều mang hơi thở sát phạt tứ phương, nhìn thôi đã thấy sợ, trong đó người dẫn đầu có thể trạng tốt nhất, hắn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, dáng người như núi, quanh thân tản ra khí lạnh.

Xa xa nhìn thấy tường thành, Đinh Khí có ảo giác như đã qua mấy đời.

5 năm trước lão Trấn Viễn đại tướng quân, cũng chính là nghĩa phụ nhận nuôi hắn bị bệnh qua đời, không khéo thời thế loạn lạc, biên cương bị giặc xâm lấn, triều đình không người dùng được, Hoàng Thượng tức giận, trực tiếp hạ chỉ cho phủ tướng quân phái người đi bình loạn.

Phủ tướng quân đang có tang, cả nhà chìm đắm trong bi thương, nhất thời không nghĩ ra cách nào, mắt thấy sắp đến ngày chỉ định, Đinh Khí cởi bỏ tang phục, thay một thân giáp mỏng, tới chỗ lão thái thái xin nhận lệnh.

“Lão thái thái, trên người con tuy không chảy dòng máu của Đinh gia, nhưng nghĩa phụ có ơn cứu con, mấy năm nay nuôi con bên cạnh, dốc lòng dạy dỗ, Đinh Khí con sinh là người của Đinh gia, chết là ma của Đinh gia, con bằng lòng đến biên quan, không bình định phản loạn, tuyệt đối không về kinh.”

Từng câu từng chữ mạnh mẽ có lực, lão thái thái lau nước mắt tự mình đỡ hắn dậy, “Con ngoan, nghĩa phụ con không uổng công thương con......”

Chuyến này vừa đi là 5 năm, lần nữa trở về, cảnh còn người mất, bãi bể nương dâu.

Tiên đế băng hà, Thái Tử lên ngôi, còn nhiều thêm một vị Nhϊếp Chính Vương.

Đinh Khí nhìn chằm chằm cửa thành, trong tầm mắt mơ hồ thấy trên cổng thành đứng một người mặc đồ trắng, hắn tựa vào lan can, thân mình hơi nghiêng, dáng người mỏng manh như liễu.

Phó tướng Ngụy Minh đi phía sau khẽ kẹp bụng ngựa tiến tới bên cạnh hắn, miệng thở ra khói trắng, “Kinh thành quả nhiên đã thay đổi rồi, đầu xuân nhưng ngài xem người nọ vẫn mặc áo lông chồn, tay ôm lò sưởi, ta dám đánh cược nữ nhân vùng biên cương chúng ta dùng một tay cũng có thể xách người nọ lên.”

Đinh Khí nhíu mày quát lớn một câu.

“Quản cho tốt cái miệng của ngươi, nếu còn có lần sau thì cút trở về biên cương.”

Trong lúc nói chuyện có người vội vàng chạy tới.

Song Hỉ thở hổn hển đến trước ngựa của Đinh Khí: “Tướng quân, Vương gia nhà ta ở bên kia chờ ngài, ngài mau qua đó đi.”

Đinh Khí một tay nắm dây cương, một tay cầm roi ngựa.

“Vương gia nhà ngươi?”

Song Hỉ cười nhìn hắn, thái độ vừa vinh dự vừa tự hào, “Vương gia nhà ta chính là Thụy Vương trước kia, hiện là Nhϊếp Chính Vương.”

Đinh Khí nhíu mày, hắn xưa nay không có giao thoa nhiều với người trong kinh thành, người này chạy tới cổng thành chờ hắn làm gì?

Vô sự hiến ân cần, không phải gian trá cũng đạo chích.

Hắn bất giác dâng lên đề phòng, như thể người sắp gặp là sài lang hổ báo không bằng.

Còn không phải sao?

Đám văn nhân nho nhã có ai mà không một bụng ý xấu, vẫn là ở biên cương thanh tịnh, trời đất bao la, hắn lớn nhất, thời điểm tâm tình không tốt còn có thể mang binh đi ngược đãi nhóm man di mọi rợ

Nhưng trở về kinh thành, hắn không thể không lên dây cót tinh thần cẩn thận ứng phó.

Chờ tới gần, hắn mới thấy rõ khuôn mặt nam nhân, người nọ mảnh khảnh hơn trong tưởng tượng của hắn, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay hắn, sắc môi nhợt nhạt, chỉ có cặp mắt kia......

Đinh Khí ngẩn ra.

Đôi mắt y rất đẹp, trong ánh mắt chất chứa vô vàn sắc thái.

Kinh hỉ? Hối hận? Cảm kích? Biết ơn?

Đinh Khí mang theo nghi hoặc xoay người xuống ngựa, hai chân vừa chạm đất, mùi hương tùng trúc thoang thoảng xộc vào mũi, chờ hắn hoàn hồn, người nọ đã nhào vào lòng hắn.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Đinh Khí chết sững tại chỗ, mặc y ôm mình.

“Ngươi về rồi.”

“Trở về, là được.”

“Trở về là được......”