Chương 19: Liếc mắt đưa tình?

Tiên đế mới mất, toàn thành cấm đi lại ban đêm, tới buổi tối chỉ nghe được tiếng đội quân tướng sĩ mặc áo giáp tuần tra, tiếng bước chân và tiếng áo giáp xen kẽ tương đối vang vọng trên đường phố.

Tuy nói đang trong quốc tang, nghiêm cấm uống rượu thâu hoan, ngặt vì kim thượng tuổi còn nhỏ, chư vương lại ăn vạ trong kinh thành không đi, các gia thần cùng tướng sĩ dưới trướng chư vương khó tránh làm càn, không chịu quản thúc.

Đế vương thiếu quốc nghi, cả triều lại không một ai có thể khiến quần thần kinh sợ, tâm tư chư vương rõ như ban ngày.

Có tiếng nhạc vọng lại, Từ Tri Kỵ nhìn về phía nhạc phường Trường An, nơi đó là nơi náo nhiệt nhất toàn bộ kinh thành, có tiếng nhạc, có ca vũ, có rượu ngon, có......

“Hắn đi đâu vậy?”

Song Hỉ nhìn vẻ mặt mệt mỏi của chủ tử nhà mình, “Ban ngày Đinh tướng quân tiếp quản binh phù, nhưng không lập tức an bài phòng vệ trong kinh, hơn nữa còn dẫn theo tùy tùng chạy mấy vòng xung quanh, lúc này chắc đang đi dạo đâu đó.”

Đi dạo đâu đó?

Hắn có chỗ nào mà đi dạo, Từ Tri Kỵ chui vào trong xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, xem ra Đinh Khí cũng không ngốc, hắn ở vùng biên cương đã lâu, không có căn cơ ở kinh thành, đột nhiên tiếp quản phòng vệ kinh thành, chắc chắn có người không phục.

Bánh xe ngựa lộc cộc lăn trên phiến đá xanh.

Mãi đến khi sắp về tới vương phủ, xe ngựa bỗng dừng lại, Song Hỉ ở bên ngoài màn xe nhẹ giọng nói: “Đại tướng quân có vẻ sáng sớm đã chờ ngài ở đây.”

Từ Tri Kỵ mở mắt, ý cười trong mắt khó nén, y vén một góc mành, thấy nam nhân đứng có hơi xa, bèn trêu ghẹo: “Chẳng lẽ ta là thú ăn người, có thể ăn thịt đại tướng quân ngài?”

Đinh Khí vẫn đứng yên tại chỗ, không chút sứt mẻ.

Hắn ôm quyền nói cảm ơn.

“Chỉ có một tiếng cảm ơn nhẹ bẫng thôi sao?” Từ Tri Kỵ nửa đùa nửa thật, thấy Đinh Khí trưng ra khuôn mặt lạnh tanh, y đứng đắn nói, “Ta không thể ngày ngày đến nhà các ngươi, tiếp theo ngươi định làm thế nào? Chẳng lẽ suốt ngày trốn ở bên ngoài?”

Đinh Khí không nói.

Từ Tri Kỵ thở dài một tiếng, vẫn nên để y chỉ điểm cho hắn thôi.

“Đinh lão thái thái ốm nhẹ, ngài đẩy hết người về phòng bà ta hầu hạ đi, coi như thể hiện lòng hiếu thảo.” Nói xong y cũng không nhìn Đinh Khí, ngáp một cái, “Bổn vương mệt rồi, về đây.”

Giọng nói mềm mại, âm cuối mang theo chút giận dỗi không rõ, mi mắt rũ xuống đầy u oán, cực kỳ giống thê tử liếc mắt đưa tình với phu quân nhà mình.

Đúng rồi!

Ngụy Minh đột nhiên vỗ đùi, muốn xem cho rõ, ai dè dùng sức quá tay, hắn đau hít hà một hơi, lại thấy sắc mặt Đinh Khí vẫn như thường, ngơ ngác nhìn xe ngựa đi xa.

Ngụy Minh cười ha hả.

“Ha ha... Vương... Vương gia thật xinh đẹp......”

Đinh Khí nhìn hắn.

“???”

Ngụy Minh lại nói: “Thuộc hạ cảm thấy Vương gia đối xử với tướng quân có chút khác biệt?”

Đinh Khí vẫn không đáp.

Ban đêm kinh thành chìm trong bóng tối, ánh đèn leo lắt rồi vụt tắt, chỉ còn trăng sáng trời sao, mơ hồ chiếu ra hình dáng kinh thành, nó như cự thú ngủ đông chờ đợi bình minh sẽ thức tỉnh, khôi phục sức sống ban ngày.

Hoàng đế giao Cấm quân, Hộ thành quân cùng với Vệ an quân tại Kinh Giao cho hắn.

Đây là chuyện khiến mỗi người đều đỏ mắt ghen tỵ, nhưng cũng là khiêu chiến cực hạn.

Hơi sơ sẩy sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.

Về phần Từ Tri Kỵ có tâm tư gì, hiện tại hắn không muốn đoán, cũng không rảnh đoán, chỉ cần y không có ý xấu với hắn là được, còn lại để sau hãy nói.