Chương 18: Con người luôn phải chịu thiệt mới có thể học khôn

Từ Tri Kỵ có chút thưởng thức người vô tri vô giác như Đinh Canh Võ, ít nhất họ sống vui vẻ tự tại, không lo không sầu.

“Mấy huynh đệ tỷ muội các ngươi, bổn vương đều gặp qua rồi, ba người còn lại có chút giống Đinh lão tướng quân, hoặc đôi mắt, hoặc cái mũi, hoặc cái cằm, chỉ có ngươi......”

Y bình tĩnh nhìn lại, “Nửa phần cũng không giống lão tướng quân, chẳng lẽ ngươi chưa từng thắc mắc?”

Nụ cười trên mặt Đinh Canh Võ dần biến mất, không vui nói: “Vương gia nói lời này là có ý gì?”

“Không có ý gì cả, ta ăn ngay nói thật thôi.” Từ Tri Kỵ đứng dậy rời đi, “Nhà nào mà chẳng có chuyện khó nói, nếu ngươi không tin có thể hỏi thử Đinh lão thái thái.”

Từ Tri Kỵ vừa ra khỏi cổng viện thì thấy Đinh lão thái thái vội vàng chạy tới.

Bà ta đi vội, thái dương lòa xòa vài lọn tóc, hô hấp dồn dập, không có vẻ uy nghi ngày thường, Từ Tri Kỵ nhoẻn miệng cười, nụ cười thuần khiết, không hề có lực công kích.

“Đinh lão thái thái chậm thôi, đêm khuya đường tối, lỡ ngã ra đó sẽ không tốt, dù sao bí mật luôn có ngày phải gặp ánh mặt trời, không cần vội nhất thời.”

“Ngươi......” Đinh lão thái thái giơ tay chỉ vào y, tức nửa ngày nói không nên lời.

Từ Tri Kỵ thong thả ung dung đi ra ngoài, thời điểm đi thoáng qua nhau, giọng y lạnh lùng: “Bổn vương đã cảnh cáo bà, đáng tiếc bà lại không nghe, con người ấy mà, dù sao cũng phải chịu thiệt mới có thể học khôn.”

Đinh lão thái thái kinh sợ, sau lưng như có rắn độc quấn lấy.

“Ngươi... Ngươi là ma quỷ...... Khí Nhi nghe lời ta nhất, ngươi không sợ......”

“Choang!” Một tiếng trầm đυ.c vang lên trong tiểu viện, Từ Tri Kỵ chẳng buồn quay đầu, nhẹ giọng nói: “So với lo lắng cho ta, chi bằng bà nên lo lắng nên giải thích thế nào với đứa con bà yêu thương nhất đi.”

Đinh lão thái thái há mồm thở dốc, l*иg ngực phập phồng kịch liệt.

“Chỉ cần ngày nào ta còn ở đây, ngươi đừng mơ tiến vào cửa Đinh gia ta.”*

Bóng đêm dần sâu, một trận gió lạnh thoảng qua.

“Vương gia, ngài không lo lắng sao?” Song Hỉ thấy bước chân của Vương gia nhà mình nhẹ bẫng, khóe miệng ngậm cười, không khỏi lo lắng, tuy Đinh lão thái thái chỉ là nghĩa mẫu của Đinh Khí, nhưng suy cho cùng vẫn là trưởng bối, hơn nữa Đinh Khí là người bộc trực thẳng tính, bị Đinh lão thái thái xúi giục, nói không chừng sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn cũng nên.

Từ Tri Kỵ lại không lo ngại.

Đinh lão thái thái chỉ là một phụ nhân hậu trạch, chuyện triều đình còn không làm khó được y, huống chi là chút việc nhỏ này, Đinh lão thái thái không màng đến uy hϊếp của y, quay đầu liền nhét người vào phòng Đinh Khí, đơn giản là đoán chắc y ném chuột sợ vỡ đồ.

Đáng tiếc!

Đời này, Đinh Khí phải là của y, cũng chỉ có thể là của y, về phần khi nào trở thành người của y, làm sao để trở thành người của y, cùng lắm thì quá trình sẽ hơi phức tạp.

Đinh lão thái thái không bận tâm đến Đinh gia, không bận tâm đến những đứa con còn lại, vậy thì y sẽ lấy thứ bà ta xem trọng nhất để xuống tay, cũng để cho bà ta một bài học đắt giá.

Đinh Canh Võ là người có tính tình nhàn tản, nhưng một khi biết được thân thế của mình, sao có thể dễ dàng tha thứ?

Song Hỉ thấy Vương gia nhà mình quá lạc quan, hắn thở dài, “Người ta thường nói chó cùng rứt giậu, nếu Đinh lão thái thái......”

Từ Tri Kỵ dừng bước, liếc xéo hắn một cái.

“Bà ta có thể gây ra sóng gió gì?”

Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả đều là trò cười. Ánh trăng như mạ thêm cho nam nhân một tầng sáng bạc, vừa thần bí lại mị hoặc.

Song Hỉ cười ngây ngô.

“Phải, phải......”