Chương 15: Không thân

Phủ Tướng quân, Thọ An Đường.

Đinh Canh Võ vừa tiến vào đã tiện tay nhón hoa quả nhét vào miệng, mồm nhai nhồm nhoàm: “Ơ? Sao người trở lại rồi? Trước kia không phải người luôn lễ Phật đến chạng vạng mới về sao?”

Đinh lão thái thái nhìn con trai út cà lơ cà phất, thái dương giật giật.

“Bảo con tiếp xúc nhiều với Đinh Khí, con làm đến đâu rồi?”

Đinh Canh Võ “hừ” một tiếng, “Hắn như cọc gỗ, có gì để tiếp xúc với hắn chứ, không thú vị.”

Đinh lão thái thái tức đau ngực, ngặt vì là con mình sinh, hiện tại đã thành gia lập nghiệp, đánh cũng không đánh được, mắng lại càng mắng không xong, chỉ đành chịu đựng, mặc niệm vài câu kinh Phật mới đè nén được cơn giận trong lòng.

“Cái danh Trấn Viễn đại tướng quân này, chính là của Đinh gia chúng ta.”

Đinh Canh Võ uổng công có một chữ ‘Võ’ trong tên nhưng từ nhỏ hắn đã bướng bỉnh, không thích đọc sách, càng không thích tập võ, chỉ biết tiêu dao sung sướиɠ, ăn nhậu chơi bời.

“Đúng là của Đinh gia chúng ta? Sao vậy?”

Đinh lão thái thái đỡ trán.

Đinh Canh Võ xem mặt đoán ý, tiến lên xoa thái dương cho lão thái thái, “Nương, ngài tuổi này rồi nên ngậm kẹo đùa cháu, dưỡng già, suy nghĩ những chuyện phiền muộn đó làm gì? Huống hồ trong nhà còn có đại ca chống đỡ, luận thế nào cũng không tới phiên con, hơn nữa Tiểu Khí cũng họ Đinh, cũng là người của Đinh gia chúng ta.”

“Cút!”

Đinh lão thái thái quát, bà ta sợ nói nữa sẽ bị đứa con này làm cho tức chết.

Sao bà ta lại sinh ra đứa con không có tiền đồ như vậy?

Đinh Canh Võ vơ nốt chỗ quả còn lại trên đĩa, như một trận gió lao vυ"t đi, tới cửa viện suýt nữa đυ.ng vào Đinh Khí mới trở về từ trong cung, hắn vỗ bả vai Đinh Khí.

“Nương hôm nay hình như không vui, đệ cẩn thận chút.”

Đinh Khí gật đầu.

“Đã biết.”

Trong phòng ánh sáng u ám, mùi đàn hương thoang thoảng.

“Mẫu thân.”

Đinh lão thái thái mở mắt, “Con tới rồi.” Bà ra sai ma ma lấy ghế con cho hắn, thấy Đinh Khí ngồi xuống, mới chậm rì rì mở miệng, “Chuyện lần trước nói với con, con tính làm thế nào?”

“Mẫu thân, chuyện trong quân doanh và làm quan văn trong kinh thành không giống nhau, ngài cũng biết quân công của nghĩa phụ là do người một đường chém gϊếŧ mà có, năm đó đó nghĩa phụ dẫn con nhập quân cũng phải đi lên từ cấp thấp nhất, vất vả trong đó, há là thứ Tiểu Võ ca có thể chịu được, huống chi trên chiến trường đao kiếm không có mắt, thật sự rất nguy hiểm, nếu Tiểu Võ ca có mệnh hệ gì, con biết ăn nói thế nào với nghĩa phụ và ngài?”

“Hừ!”

Đinh lão thái thái hừ lạnh một tiếng, “Ngần ấy năm ta chưa từng cầu xin ngươi chuyện gì, hiện tại cầu ngươi mỗi việc này, vậy mà ngươi cũng không đáp ứng? Xét cho cùng không phải do Đinh gia sinh ra, lòng không đặt ở đây.”

Đinh Khí im lặng.

Đinh lão thái thái tự biết mình nóng giận lỡ lời, bà ta ho nhẹ hai tiếng, ngồi thẳng dậy.

“Ngươi và Thụy Vương rất thân?”

“Hả?” Đinh Khí mờ mịt nhìn bà ta, sao hôm nay ai cũng hỏi hắn về Từ Tri Kỵ, “Không thân.”

Đinh lão thái thái hoài nghi, “Thật sao?”

“Ta ở biên cương lâu nay, sao có thể sẽ quen biết y?” Đinh Khí nói xong, Đinh lão thái thái cân nhắc lại, lời này cũng có lý, vậy vì sao Thụy Vương lại vô duyên vô cớ uy hϊếp bà ta?

Đinh lão thái thái nửa rũ mắt, nếp nhăn khóe mắt chất chồng bên nhau, khiến người ta không thấy rõ toan tính trong đáy mắt.

“Năm nay ngươi cũng 23 rồi. Ngươi xem con của Tiểu Văn ca và Tiểu Võ ca đều đã học vỡ lòng biết chữ, ngươi trước giờ luôn ở biên cương, nương muốn quan tâm cũng không được, hiện giờ khó khăn lắm mới trở lại, cũng nên thành gia lập thất đi, nương nhớ ngày ngươi trở về, Hoàng Thượng cho thưởng rất nhiều mỹ nhân.”

Phương pháp tốt nhất đối phó với một người, chính là rạch từng nhát dao nhỏ dưới uy hϊếp của hắn.

Không phải Thụy Vương rất để ý đến Đinh Khí sao?

Bà ta phải làm đau đứa con nuôi này mới được.