Chương 14: Mỹ nhân

Trước khi đi, Từ Tri Kỵ không quên dặn dò bà ta, “Lão thái thái là người thông minh, biết chuyện một khi vỡ lở, Đinh gia sẽ gặp phải chuyện gì chứ? Bà cũng đừng nghĩ bổn vương sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, Đinh Khí hắn có quân công trong người, lại không phải người Đinh gia chân chính, huống chi nếu có thật sự bị liên luỵ, hắn còn có ta, về phần Đinh gia các ngươi, chắc sẽ tiếng xấu muôn đời......”

Người đã đi rất xa rồi, Đinh lão thái thái mới hoàn hồn.

Từ là quốc họ.

Từ Tri Kỵ là ai?

Thụy Vương Từ Tri Kỵ, hiện giờ là Nhϊếp Chính Vương.

Nhưng đứa con hoang Đinh Khí kia từ khi nào thì thông đồng với y?

Chẳng lẽ?

Suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, Đinh lão thái thái sửa sang lại xiêm y, sắc mặt khôi phục như thường.

*

Dưỡng Cư điện.

Đầu thú mạ vàng bay lượn trên mây, hãy còn nhớ lần đầu tiên tiến cung, Đinh Khí bám sát theo sau Đinh lão tướng quân, toàn thân căng cứng, suýt nữa không đi nổi đường, lòng bàn tay đổ mồ hôi, vì thế nên không ngừng cọ ống quần.

Đinh lão tướng quân nhìn hắn, “Hoàng Thượng cũng là người, hai con mắt một cái mũi một cái miệng, xem tiền đồ của con đi.”

Lời này cũng không an ủi được hắn, ngược lại khiến hắn càng thêm khẩn trương.

Toàn bộ quá trình hắn chỉ nhìn Đinh lão tướng quân, sợ làm sai một bước chọc người khác chê cười, khiến Hoàng Thượng nổi giận, hắn cúi đầu, bên tai là tiếng nghĩa phụ đối đáp với Hoàng Thượng, giọng nói trầm ổn mạnh mẽ, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Sống lưng nam nhân thẳng tắp, cung kính lại không mất đi khí khái đỉnh thiên lập địa.

Lúc quỳ thỉnh an, hắn len lén nhìn hoàng đế ngồi trên long ỷ, nam nhân kia có vẻ mặt uy nghiêm, chòm râu ngắn, quả nhiên giống bọn họ, đều là người, không phải thần.

Chẳng qua lần này người ngồi trên long ỷ đổi thành trẻ con.

Thừa Bình Đế buông tấu chương trong tay, đánh giá Đinh Khí đứng chờ ở một bên, thân thể hắn cao lớn chắc khỏe, chỉ đứng một chỗ cũng khó làm người ta không chú ý tới, hắn đứng thẳng, cằm hơi cúi thấp, vẻ mặt chuyên chú.

“Để ái khanh đợi lâu rồi.”

Đinh Khí nói không dám.

Thừa Bình Đế lại bảo: “Tiên đế tin khanh, trẫm dĩ nhiên cũng tin khanh. Hiện giờ thế cục trong kinh thay đổi, bên cạnh trẫm không có người đắc lực, cũng may ái khanh đã trở lại.” Rõ ràng là giọng con nít, cố tình ra vẻ thâm trầm già dặn của người lớn, Đinh Khí cứ thấy không được tự nhiên.

Hắn chắp tay, “Thần xin nghe Hoàng Thượng sai phái.”

Thừa Bình Đế hài lòng gật đầu.

“Trẫm muốn giao việc phòng vệ trong kinh cho khanh, chỉ có giao cho khanh trẫm mới yên tâm.”

Đinh Khí sửng sốt, sau đó quỳ xuống tạ ơn.

“Mạt tướng lĩnh mệnh.”

Thừa Bình Đế ra hiệu cho tổng quản thái giám Khang Thanh Nguyên đưa hổ phù lệnh bài cho hắn, “Trẫm giao bản thân và toàn bộ tương lai Đại Du cho tướng quân.”

Đinh Khí dùng hai tay nhận lệnh bài.

“Thần nhất định không làm nhục sứ mệnh, thề sống chết bảo vệ Hoàng Thượng, bảo vệ Đại Du.”

Giọng nói từ tốn lại mạnh mẽ, làm người nghe rất có cảm giác an toàn.

Ý cười trên mặt Thừa Bình Đế càng thêm sâu, nói bình thân, “Trẫm nghe nói mấy hôm trước khanh đến chỗ Thụy Vương thúc, khanh cảm thấy thúc ấy là người thế nào?”

Đinh Khí sửng sốt.

Cụm từ đầu tiên nhảy ra là, mỹ nhân, còn đẹp hơn cả nữ nhân nữa.

“Mạt tướng vừa mới hồi kinh, chỉ mới có duyên gặp mặt Nhϊếp Chính Vương, thật sự không biết Vương gia là người tính tình thế nào.” Lời này nửa thật nửa giả, tuy hắn là võ phu nhưng lại không phải tên ngốc.

Ngày ấy đến phủ Thụy Vương, nhìn thiết kế bày trí trong phủ nghiễm nhiên ẩn chứa thuật ngũ hành bát quái, nếu không tinh thông trận này chỉ sợ đi vào sẽ lạc đường, huống chi Từ Tri Kỵ là một Vương gia nhiều bệnh, có thể sống ở kinh thành đến hôm nay, còn được tiên đế trước lúc lâm chung gửi gắm hoàng đế, phong làm Nhϊếp Chính Vương.

Chắc chắn không phải người đơn giản.

Thừa Bình Đế cũng không làm khó hắn, chỉ cười.

“Khanh và Thụy Vương thúc đều là thần tử của trẫm, giang sơn của trẫm còn phải dựa vào hai người tương trợ mới có thể ổn định và hoà bình lâu dài.”

......