Chương 13: Ngày nào ta còn sống trên đời, bà không thể bắt nạt hắn

Rét tháng ba vừa qua, thời tiết ấm dần.

Chùa Pháp Nguyên tọa lạc trên một ngọn núi dày đặc sương mù tại Kinh Giao, cảnh sắc xinh đẹp, xin sâm hỏi quẻ linh nghiệm vô cùng, vậy nên các tiểu thư phu nhân trong kinh đều thích tới nơi này dâng hương cầu phúc.

Sáng sớm Đinh lão thái thái đã xuất phát, đầu tiên là tới đại điện dập đầu cầu phúc, sau dâng tiền vàng hương dầu mè, cuối cùng đến khách phòng sau núi nghỉ ngơi, phòng cho khách có không gian thanh tịnh, trong góc là gốc đào mới nở, nhánh đào uốn lượn, vươn ra ngoài tường viện, từng đóa hoa đào điểm xuyết.

Trong phòng không có người khác, Đinh lão thái thái quỳ gối trên đệm hương bồ, tay cầm Phật châu, nhắm mắt tụng kinh.

“Kẽo kẹt!”

Tiếng mở cửa cắt ngang tiết tấu niệm kinh của bà ta, Đinh lão thái thái nhíu mày, lúc bà ta tụng kinh không thích bị quấy rầy, về điểm này người đi theo bà ta đều biết.

“Bổn vương nghe nói Phật chùa Pháp Nguyên cực kỳ linh nghiệm, chỉ không biết Phật Tổ liệu có phù hộ cho những kẻ làm chuyện sai trái hay không.”

Đinh lão thái thái đứng dậy nhìn qua, chỉ thấy nam nhân mặc nguyên bộ xiêm y màu trắng ngà, chân giẫm lên ngạch cửa tiến vào cảnh xuân, từng bước một đi về phía bà ta, bà ta đã lâu không ra ngoài, nhưng từ cách ăn mặc và khí độ của nam nhân, bà ta biết người tới có thân phận cao quý.

Huống chi y tự xưng là bổn vương.

Tiên đế mới băng hà, hiện chư vị Vương gia đều ở kinh thành để tang, cụ thể là vị nào, bà ta đoán không ra.

Từ Tri Kỵ tự mình ngồi xuống chiếc bàn bên ngoài, tự rót cho mình ly trà, trà là trà mới năm nay, hương trà mát lạnh, dư vị ngọt thanh, thấy Đinh lão thái thái vẫn như thường, vừa không gọi người, lại không nói lời nào.

“Hôm nay bổn vương mạo muội tiến đến, là vì một người, chỉ cần lão thái thái ngài không làm khó hắn, những chuyện khác đều dễ nói.”

“Ai?”

Đinh lão thái thái buộc phải lên tiếng, người trẻ tuổi trước mắt vừa đến đã tự quyết định, khiến bà ta có chút không vui.

“Đinh Khí.”

Từ Tri Kỵ: “Hắn là đứa trẻ nhà các người nhận nuôi, Đinh gia các người chỉ có lão tướng quân đã qua đời có ơn với hắn, về phần bà, bổn vương không cần bà đối đãi với hắn như đối đãi với con thân sinh của mình, nhưng ngày nào ta còn ở đây, bà không thể bắt nạt hắn, một chút cũng không được.”

Nam nhân nói lời uy hϊếp nhưng khóe môi vẫn hơi cong, thoạt nhìn không có chút lực uy hϊếp nào.

“Vương gia không khỏi quản rộng quá, ngay đến chuyện nhà lão già ta cũng quản.”

Nhắc đến Đinh Khí, trong lòng Đinh lão thái thái lại giận, bà ta sinh cho Đinh gia bốn đứa con, đáng tiếc lão tướng quân không thích một ai, duy chỉ đứa trẻ nhận nuôi Đinh Khí này là quan tâm có khác, thậm chí tự mình dẫn theo nuôi dạy.

Ý cười trên môi Từ Tri Kỵ bớt dần, đôi mắt chăm chú vào Đinh lão thái thái, “Lão thái thái không cần lo lắng, một phủ tướng quân thôi, bổn vương bóp chết các ngươi dễ như bóp chết con kiến, nếu lão thái thái không tin, có thể thử xem.”

Ánh mắt y sâu kín, Đinh lão thái thái bỗng có ảo giác sau lưng có rắn độc bò qua, dính nhớp, bên tai là tiếng sàn sạt rợn người.

“Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Từ Tri Kỵ hừ một tiếng, “Đinh Khí sống tốt, Đinh gia các ngươi còn có lý do tồn tại, Đinh Khí sống không tốt, vậy tất cả những người và vật khiến hắn đau khổ đều không nên xuất hiện trên đời.”

Đinh lão thái thái sống ngần này tuổi vẫn luôn được người người kính trọng, đã bao giờ phải chịu ấm ức như vậy.

“Nói cũng khí thế lắm, không sợ gió lớn bẻ gãy lưỡi.”

Thiên tử phạm pháp cùng tội như thứ dân, huống chi bà ta có cáo mệnh trong người, thiên hạ to lớn, trốn không thoát cái lý, nếu thật sự quậy lớn chuyện, bà ta chưa chắc đã có hại.

Từ Tri Kỵ híp mắt.

Y dạo bước đến trước bàn thờ, nhìn Quan Âm bạch ngọc trên bàn dài, thản nhiên nói, “Bổn vương nhớ lão tướng quân ngựa chiến cả đời, thời gian ở nhà không dài, lúc lão thái thái sinh con trai nhỏ đã qua 30......”

“Ngươi......” Còn chưa dứt lời đã bị tiếng hét chói tai của Đinh lão thái thái cắt ngang, bà ta như gặp quỷ, lui về phía sau vài bước, đỡ góc bàn mới miễn cưỡng đứng vững, “Ngươi... Ngươi là ai?”

“Từ Tri Kỵ.”