Chương 1: Ta nhớ hắn

Thời tiết mới ấm áp được mấy hôm, qua một đêm gió mùa phương bắc tràn về, sáng sớm nay toàn kinh thành đều khoác lên mình một tầng tuyết đọng, vô cùng chói mắt.

Song Hỉ nhận áo choàng hạ nhân trong phủ đưa tới khoác thêm cho chủ tử nhà mình, “Vương gia, nô tài hỏi thăm rồi, hôm nay chỉ sợ đến sau giờ ngọ Trấn Viễn đại tướng quân mới có thể vào thành, lúc này còn sớm, sức khỏe người mới khá lên, hà tất phải ra đó chờ, huống chi......”

Câu nói kế tiếp hắn không có can đảm nói.

Đương kim thánh thượng đột phát bệnh qua đời, Thái Tử tuổi còn nhỏ, Hoàng Thượng trước lúc lâm chung đã triệu chủ tử nhà hắn tiến cung, phong làm Nhϊếp Chính Vương, phò tá Thái Tử cho đến khi thành niên.

Song Hỉ không rõ, chủ tử nhà hắn từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, ngần ấy năm cũng chỉ làm một Vương gia nhàn tản, không được Hoàng Thượng coi trọng, vì sao trong kinh nhiều hoàng thân quốc thích không chọn, lại đi chọn chủ tử nhà hắn làm Nhϊếp Chính Vương bỏ đi gì kia?

Nhϊếp Chính Vương?

Nghe qua rất uy phong, trên thực tế còn không phải vào cung làm bảo mẫu sao, phí tâm phí lực lo đủ thứ chuyện, chủ tử nhà hắn làm sao mà chịu nổi?

Song Hỉ lòng nóng như lửa đốt, song xét cho cùng hắn chỉ là hạ nhân.

Ngoài tận tâm tận lực chăm sóc chủ tử, việc khác không quản được.

Mấy ngày trước rét tháng ba, chủ tử nhà hắn nhất thời tham lạnh, bất cẩn bị ốm, nằm trên giường dưỡng mấy ngày cũng không thấy đỡ, sáng sớm hôm nay hiếm có tinh thần, y lại sốt ruột muốn tới cửa thành đón người.

Trấn Viễn đại tướng quân kia, hắn biết, tên Đinh Khí, là đứa trẻ được lão Trấn Viễn đại tướng quân nhận nuôi, sau khi lão Trấn Viễn đại tướng quân qua đời, Đinh Khí lên ngựa tới biên cương, một chuyến đi những 5 năm, trong quá trình nhiều lần lập chiến công, Hoàng Thượng phá lệ hứa cho hắn kế tục tước vị của Trấn Viễn đại tướng quân.

Hừ.

Một tên võ phu chỉ biết giơ đao múa kiếm, thô lỗ, vô lễ mà thôi. Nào giống Vương gia nhà hắn trời quang trăng sáng, đứng đâu cũng như người trong tranh.

Nghĩ đến đây hắn lại nhìn Từ Tri Kỵ.

Nam nhân vùi nửa khuôn mặt trong tấm lông chồn trắng tuyết, càng khiến mặt y thêm tinh xảo.

Đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm quan đạo phương xa xuất thần, mắt như điểm núi, sáng như sao trời, có trong tích tắc Song Hỉ hoảng hốt, giống như thấy tiên nhân, hắn vội rũ mắt, lẩm bẩm nói: “Vương gia, họ Đinh kia xưa nay không chung đường với chúng ta, ngài tự mình tới đón hắn làm gì?”

Song Hỉ không vui, hắn nghĩ chẳng lẽ do mấy hôm trước chủ tử nhà hắn sốt cao nóng hỏng đầu, bằng không sao giữa trời lạnh ra đây nghênh đón tên đáng ghét kia?

“Ta nhớ hắn!”

Một giọng nói khe khẽ vang lên nhanh chóng bị gió thổi tan, Song Hỉ còn tưởng mình nghễnh ngãng nghe nhầm, kinh ngạc hỏi lại một câu, âm lượng cao hơn mấy phần.

“Cái gì? Ngài nói cái gì?”

Song Hi vừa kích động là chẳng biết trên dưới.

Từ Tri Kỵ không nhìn hắn, hai mắt ngóng trông cuối quan đạo, người y chờ chắc sắp về rồi.

Đinh Khí.

Y nhỏ giọng đọc tên của hắn, trong lòng chua xót, miệng đắng như ngậm hoàng liên. Kiếp trước y chết thảm bên ngoài Kim điện, bị vạn tiễn xuyên tim mà chết, toàn bộ kinh thành không ai dám nói thay y một lời, duy chỉ Đinh Khí mạo hiểm bị chém đầu nhặt xác cho y.

Y phiêu đãng trong hoàng cung, nhìn nam nhân mặc áo giáp mỏng, tay cầm trường kiếm bước qua vô số thi thể, giẫm lên máu tươi dính nhớp, từng bước một đi đến trước thi thể của y, rút từng mũi tên trên người y.

Sau đó ôm y ra ngoài, bước chân kiên định, bóng lưng thẳng tắp.

“Trẫm là hoàng đế, trẫm lệnh cho khanh lập tức buông thi thể nghịch tặc, nếu không trẫm tru di cửu tộc nhà khanh......”

“Đinh Khí, khanh muốn tạo phản sao?”

“Người đâu, gϊếŧ hắn......”

Nam nhân không để ý đến kêu gào phía sau, dừng bước trước cửa cung.

“Ta vốn là cô nhi, Hoàng Thượng muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ.” Nói xong tiếp tục bước ra ngoài.