Chương 87: Tứ Á

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi - Chương 87: Tứ ÁTỏ ý để Ôn Hạo và Tiêu Lâm Du im lặng, Sân Mộc thả chậm bước chân yên lặng tới gần cửa, tiếng đập dường như dừng lại, Sân Mộc tiếp cận cửa chậm rãi duỗi tay.

Đột nhiên một tiếng vang lớn, một con thi thú xuyên cửa vọt vào gào rống. Sân Mộc nhanh nhẹn nghiêng người tránh né, duỗi tay bắt trúng cái đuôi thi thú, dùng sức đem nó ném văng. Thi thú bị đập vào vách tường bên ngoài, để lại một vết lõm thật sâu.

Tiêu Lâm Du kéo Ôn Hạo ra sau người, lôi điện màu tím đã khai triển trong tay. Sân Mộc bước nhanh ra khỏi phòng "Đi mau!"

Ba người rời phòng, chỉ thấy bên trong toàn bộ tòa KM đã bị lửa đốt tận trời, nhiều chỗ thành phế tích, thi thú xông vào từ vách tường bên ngoài, không ngừng có quân nhân bị thi thú cắn nuốt.

Một con thi thú đánh tới trước mặt, Sân Mộc di chuyển nửa bước nhường cho Tiêu Lâm Du. "Bắt lấy nó!"

Tiêu Lâm Du duỗi tay, lôi điện dệt thành tấm lưới lớn trước mặt ba người, vây khốn thi thú đang đánh tới, Sân Mộc bắt lấy cơ hội, đem lưỡi dao gió phân thi thú thành từng mảnh.

"Thi thú cấp không cao, nhưng có chỉ số thông minh giảo hoạt khó bắt, tử thủ viễn công!" Sân Mộc phổ cập đơn giản cho Tiêu Lâm Du.

Lôi điện như bông hoa lửa đẹp đẽ nở rộ bốn phía, đánh lui 2 thi thú vây công. Tiêu Lâm Du cấp bậc không thấp, nhưng chưa có kinh nghiệm chiến đấu, trong cuộc chiến sinh tử ít nhiều vẫn còn mang chút ngây ngô, nhưng Tiêu Lâm Du tính cách ổn trọng, không có hoảng loạn và thất thố quá mức.

"Các lối thoát an toàn của tòa nhà đã bị chặn, chúng ta lên tầng cao nhất chờ cứu viện." Ôn Hạo dùng quang não mở bản đồ tòa KM nói.

Sân Mộc đá bay con thi thú, huyết khí trong mắt lóe lên rồi biến mất, tang thi có thể áp chế cấp bậc, nhưng nếu như thân phận bị lộ, cho dù đuổi được đám thi thú này, nhân loại cũng sẽ không tha cho hắn. Áp xuống răng nanh đang muốn rục rịch, huyết khí trong mắt Sân Mộc lặng lẽ tan đi.

"Cẩn thận!" Tiêu Lâm Du bắt lấy cánh tay Sân Mộc kéo hắn về phía mình, hiểm hiểm tránh được cái kính kim loại bị rơi xuống.

Thi thú từ trên lầu bò đuổi theo, đang giữa không trung thì đột nhiên ngừng lại, Tiêu Lâm Du cuốn lên lôi điện, đánh nát đầu thi thú.

"Dị năng giả thời gian." Sân Mộc kinh ngạc nhìn Ôn Hạo.

"Lên lầu!" Ôn Hạo ngăn trở thời gian xung quanh, dị năng cấp S cũng không thể kéo dài quá lâu, quay đầu nhắc nhở hai người một câu liền nhanh chóng rời khỏi tầng trệt.

Thời gian đình chỉ biến mất, thi thú mất đi mục tiêu càng trở nên phẫn nộ, gào rống đuổi theo dấu vết ba người.

Lúc này bên trong tòa KM đánh nhau kịch liệt, bên ngoài cũng nháo đến tận trời. Chung quanh tòa nhà KM đều bị giới nghiêm, cư dân cũng được sơ tán đến khoảng cách an toàn. Trên tinh võng theo dõi phát sóng trực tiếp chiến cuộc từ phương xa, nhưng trừ bỏ khói đặc cuồn cuộn và ánh lửa tận trời, căn bản không thể thăm dò tình hình bên trong.

Tòa nhà KM bị tập kích, dị thể xông vào trung tâm thành thị, đã mấy trăm năm chưa từng phát sinh thảm họa lớn như vậy, trên tinh võng trừ bỏ lo lắng cho nhân viên bị nhốt trong tòa nhà, che trời lấp đất chính là nghi ngờ đối với chính phủ liên bang.

Nguồn điện trong tòa KM đã bị tê liệt, ngay sau đó quang não dường như cũng bị thứ gì đó chặn lại, căn bản vô pháp liên lạc với bên ngoài.

Đi trong thông đạo đen tối, ba người ngừng thở không dám có động tác lớn. Đột nhiên, âm thanh "tích tích" dồn dập vang lên giữa ba người, ánh mắt Ôn Hạo và Tiêu Lâm Du nhìn về phía Sân Mộc, Sân Mộc sửng sốt nửa ngày, chậm rì rì móc ra quang não từ trong túi.

Click mở quang não, Bách An Ngưng xuất hiện đầu tiên trên màn hình giả lập. "Sân Mộc, ngươi vẫn ổn chứ?"

Nhìn mấy người khẩn trương, Sân Mộc có chút buồn bực. "Làm sao các ngươi có thể liên lạc với ta?"

"Ta hack vào quang não của ngươi, cưỡng chế một số dữ liệu trong quang não ngươi." Bách An Ngưng giải thích.

"Sân Mộc ngươi làm ta sợ muốn chết." Trác Kỳ Bảo đẩy Bách An Ngưng ra vội vàng nói. "Ta còn tưởng ngươi đã chết." Nhìn thấy sự tồn tại của Ôn Hạo và Tiêu Lâm Du, Trác Kỳ Bảo không dám nói thêm gì khác.

"Sân Mộc ngươi phải bảo vệ an toàn bản thân cho tốt, đội cứu viện đã chờ lệnh rồi." Long Vũ nói.

Sân Mộc nghĩ nghĩ. "Bách An Ngưng, hiện tại xác định toàn bộ tòa nhà đều đã tê liệt sao?"

"Tê liệt toàn bộ." Bách An Ngưng vô cùng xác định.

Sân Mộc tự hỏi một lát "Bách An Ngưng, ta cần ngươi làm một việc."

"Ngươi nói." Đối với Sân Mộc, Bách An Ngưng tuyệt đối tín nhiệm.

"Ngươi đưa số liệu xâm nhập vào tòa nhà, sao chép tất cả các máy giám sát trong tòa nhà, sau đó ta cho ngươi một số quang não, ngươi đem thông tin giám sát gửi cho y."

Bách An Ngưng gõ gõ trên máy tính vài cái, giữa mày hơi ngưng lại. "Có thể, nhưng ta cần nguồn điện cung ứng."

"Thời gian bao lâu?" Lần này mở miệng là Ôn Hạo.

"Chỉ cần ba phút là có thể." Bách An Ngưng kiên định. "Người máy bảo an trong tòa nhà có chứa nguồn năng lượng, ta cần ba phút xâm nhập vào hệ thống não bọn họ, sau đó thông qua bọn họ theo dõi thế cục toàn bộ tòa nhà."

"Không thành vấn đề." Ôn Hạo nói. "Lầu chín có phòng dự trữ năng lượng, dùng để bổ sung cho nguồn năng lượng người máy bảo an sử dụng, mặc dù không nhiều lắm, duy trì 3 phút cũng đã đủ rồi."

"Vị trí hiện tại của chúng ta ở lầu mười ba, cho nên cần phải quay về." Tiêu Lâm Du nói.

"Không cần." Sân Mộc đứng dậy bắt đầu chuẩn bị. "Ta tự mình đi."

"Sân Mộc......" Tiêu Lâm Du nhíu mày muốn tranh thủ, lại bị Sân Mộc trực tiếp bác bỏ.

"Ba người mục tiêu quá lớn, bận tâm cũng quá nhiều."

"Ta có thể tự mình đi." Tiêu Lâm Du nói.

Sân Mộc ngừng lại nhìn Tiêu Lâm Du nửa ngày, ngồi xổm xuống nhìn thẳng y. "Thứ nhất ta lợi hại hơn ngươi, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến cũng nhiều hơn ngươi. Thứ hai......" Sân Mộc chỉ Ôn Hạo. "Ngươi cảm thấy nếu có nguy hiểm ta sẽ quan tâm đến hắn?"

"......" Tiêu Lâm Du.

"Trước kia ta làm lính đánh thuê đã thấy qua hung hiểm, thi thú còn chưa lấy được mạng ta." Sân Mộc chuẩn bị tốt, khom lưng cầm quang não. "Các ngươi tiếp tục lên tầng cao nhất, sau khi ta hoàn thành sẽ tìm các ngươi."

"Ngươi biết đổi nguồn năng lượng thế nào?" Ôn Hạo thẳng chọc tử huyệt Sân Mộc.

Sân Mộc bĩu môi, thật thà nhìn mấy người trong màn hình giả lập. "Bọn họ có thể giúp ta."

"Hảo." Ôn Hạo gật đầu, xoay người ngăn Tiêu Lâm Du còn đang muốn nói gì. "Hắn phân tích có lý, huống hồ, lực tác chiến của ngươi thật sự không bằng hắn."

Sân Mộc nhìn Bách An Ngưng nói "Chờ ta tới phòng dự trữ năng lượng rồi liên lạc với ngươi."

"Sân Mộc ngươi phải cẩn thận!"

Viên Úc Thần tra xét tình hình mới nhất trên quang não, nhìn ánh lửa tận trời trên tòa lầu KM, lòng Viên Úc Thần nóng như lửa đốt.

"Nguyên soái, ngài cần phải bình tĩnh." Trọng Lân trấn an cảm xúc Viên Úc Thần. "Trong tòa nhà không đơn thuần chỉ có Sân thiếu, còn có rất nhiều nhà lãnh đạo quân chính bị nhốt, cho nên ngài nhất định phải bảo trì thanh tỉnh."

"Còn mất bao nhiêu thời gian nữa thì tới." Viên Úc Thần lạnh giọng mở miệng.

"Hai mươi phút."

"Đi ngược chiều khu dân, đẩy nhanh tốc độ!"

"Rõ!!"

Đi giữa tầng lầu đen như mực, lắng nghe tiếng gào rống ẩn trong bóng đêm, khóe miệng Sân Mộc nhếch lên một độ cong quỷ dị.

Bóng đen ở sau người nhảy ra cực nhanh, một con thi thú từ phía sau xé gió đánh tới, lợi trảo bén nhọn mạnh mẽ hướng vào gáy Sân Mộc.

Sân Mộc liễm hạ hai mắt, một tay ngăn lấy móng vuốt thi thú, dùng sức đem cánh tay thô tráng vặn gãy. Trong lúc thi thú gào rống, thì xương cốt trở nên dị biến, móng nhọn dài ra, da thịt nứt nẻ, tay dùng sức đâm thủng đầu thi thú, móc lấy bộ não còn đang nhảy lên.

Tòa nhà tê liệt sẽ là chiến trường để hắn gϊếŧ mổ chúng nó, đã không còn nỗi lo về sau, đứng trên đỉnh cao của cường giả như hắn, làm sao có thể chịu đựng một đám bọ chó càn rỡ trên đỉnh đầu?

Làn da trắng nhợt bao phủ bởi các đường nứt nẻ, lớp vảy màu đỏ đậm trong bóng đêm lập loè u quang quỷ mị, hai mắt nhiễm huyết kiêu ngạo đầy điên cuồng, sinh mệnh vạn vật trong mắt hắn bất quá chỉ là trần ai (bụi bậm).

Theo thân thể thay đổi, khí thế quanh thân cũng đột nhiên trở nên hung hãn sắc bén lên, sát khí mãnh liệt lan tỏa trong tòa nhà, áp thi thú biến dị run bần bật.

Đỏ mắt đảo qua thi thú xung quanh, Sân Mộc dựa theo gió lớn thét lên. "Ra đây!"

Viên Úc Thần vội vàng đuổi tới tòa nhà KM, Viên Úc Thần cùng Cửu Quân xuất hiện chính là hy vọng đối với mọi người, nhảy lên reo mừng chờ Viên Úc Thần dẹp tắt hỗn loạn.

Tình trạng tòa KM bị tấn công còn nghiêm trọng hơn Viên Úc Thần nghĩ, nhìn ngọn lửa thiêu đốt tòa nhà, Viên Úc Thần lạnh giọng gọi quan chỉ huy phụ trách tới. "Tình huống hiện tại thế nào."

"Nguyên soái!" Thiếu tướng cúi chào. "Nguồn năng lượng trong tòa KM đều bị tê liệt, quang não bị chặn, không cách nào liên lạc với người bên trong."

"Lính y tế ở đâu?" Viên Úc Thần khí thế dọa người, sắc mặt âm trầm khiến quan quân xung quanh không dám tùy tiện trả lời.

"Báo cáo! Lính y tế đã sẵn sàng." Thiếu tướng kéo căng thần kinh, cứng đờ đáp trả.

"Không quân dập tắt lửa, ngươi mang lính dọn sạch phế tích làm thông một lối ra an toàn, Cửu Quân chia thành mười đội, tám người một đội lẻn vào đại lâu, năm đội quét sạch dị thể, năm đội cứu viện nhân viên bị nhốt, đã rõ hết chưa!"

"Rõ!!!"

"Bây giờ......" Đang lúc Viên Úc Thần chuẩn bị hạ lệnh hành động, đột nhiên bên trong tòa nhà truyền ra một cổ áp bách khiến người sợ hãi, huyết tinh phảng phất trong không khí mãnh liệt làm người run rẩy.

"Nguyên soái!?" Trọng Lân khẩn trương nhìn tòa nhà. Sát khí mãnh liệt như vậy, rốt cuộc quái vật bên trong là cấp bao nhiêu?

Viên Úc Thần nhìn chằm chằm tòa nhà, ánh mắt thay đổi thất thường, loại cảm giác này cũng không xa lạ, cùng đêm đó trên cầu vượt Sân Mộc thẳng thắn nói ra thân phận với y giống nhau.

"Tiểu Mộc, xảy ra chuyện gì?"

Trong bóng đêm, một thiếu niên dần dần đi ra, nhìn thấy thiếu niên xuất hiện, hung quang trong mắt Sân Mộc càng đậm thêm vài phần. "Người này giống hắn."

Tứ Á đứng trên người con thi thú, nghiêng đầu nhìn Sân Mộc "Ngươi thật hoàn mỹ."

"Những thi thú này đều là ngươi mang đến." Sân Mộc xác định nói.

"Ta gϊếŧ những người đó làm lễ gặp mặt tặng ngươi, ngươi vui chứ?" Tứ Á ý bảo xung quanh, dưới nụ cười ngoan ngoãn ẩn chứa điên cuồng làm người sởn tóc gáy.

Lốc xoáy trong tay Sân Mộc tấn công về phía Tứ Á, Tứ Á thả người nhảy lên, nhẹ nhàng đứng trên giá treo tầng lầu. Lốc xoáy nghiền nát con thi thú dưới chân Tứ Á, đánh sụp nửa bên vách tường.

"Ngươi trọng thương chưa lành, dị năng còn thừa không bao nhiêu, lúc này chúng ta đánh không công bằng."

"Ngươi rốt cuộc là thứ gì!" Từ miệng thiếu niên này, Sân Mộc có thể khẳng định người này biết được thân phận mình.

"Chúng ta giống nhau a." Tứ Á vô tội. "Chúng ta là người nhà."

Sân Mộc chuẩn bị ngưng tụ dị năng lần nữa, Tứ Á lại rời khỏi giá treo. "Nhân loại sắp tới, về sau ta lại tìm ngươi."

Nhìn Tứ Á biến mất trong bóng đêm, Sân Mộc cũng không đuổi theo. Hiện tại dị năng của hắn quả thật đang bị hao tổn, mà thực lực thiếu niên kia lại sâu không lường được, nếu hắn theo sau, cuối cùng chịu thiệt chỉ có thể là chính mình.

Uy áp của tang thi hoàng làm những thi thú kia không dám nhúc nhích, Sân Mộc quyết định tiếp tục công việc mình chưa hoàn thành, đi đến phòng dự trữ nguồn năng lượng, Sân Mộc thu hồi trạng thái thi biến của mình, đẩy cửa mà vào.

Khi Sân Mộc khôi phục bề ngoài nhân loại tiến vào phòng, không có uy áp của Sân Mộc áp chế, thi thú trong tòa nhà lại lần nữa khôi phục sự điên cuồng.